Hai người hẹn hò xong, quay trở về phòng khách sạn, gắt gao giao triền bên nhau dây dưa suốt cả đêm, lưu lại hơi thở hoan ái khắp căn phòng, thẳng đến bình minh mới ôm nhau ngủ thiếp đi.
Lúc hai người tỉnh lại đã là buổi chiều, nhưng ai cũng lười biếng không muốn đứng dậy.
Đầu ngón tay của Liễu Vũ nhẹ nhàng phác họa hình dáng khuôn mặt của Trương Tịch Nhan, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng đắc ý: "Tịch Nhan bảo bảo, chị nhất định là rất yêu em." Ngón tay dừng lại trên môi Trương Tịch Nhan nhẹ chạm vào, trong lòng lại nổi sóng, tiếp tục quấn lấy Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan hai ngày không thể bước ra khỏi phòng khách sạn, thẳng đến ngày thứ ba mới dẫn theo Liễu Vũ bay đến Côn Minh xử lý pháp trận trong nhà Lê Vị.
Lúc hai nàng vừa đáp xuống sân bay, thư ký Hàn của Ngô Phượng Khởi đích thân dẫn người đến đón, từ lối đi riêng của sân bay ra thẳng xe chuyên dụng, hộ tống hai nàng đến tòa nhà của Lê Vị.
Những con đường xung quanh tòa nhà của Lê Vị đều đã bị phong tỏa, Ngô Phượng Khởi tự mình tọa trấn, nhân viên trông coi suốt 24h là do ông ta đích thân lựa chọn, bất luận kẻ nào nếu chưa được cho phép mà tiến vào phạm vi cảnh giới, hạ gục tại chỗ. Khó trách vì sao Ngô Phượng Khởi lại khẩn trương và cảnh giác cao độ như vậy. Bộ lạc Ứng Long tập kích Trương gia thôn lúc nửa đêm, toàn quân bị diệt, hai phe đã tới giai đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555772/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.