Trương Tịch Nhan nói chuyện điện thoại với Liễu Vũ xong, biết được bệnh tâm thần kia lại bắt đầu giở trò mèo. Còn dùng loại kịch bản phim ngôn tình ba xu nhà giàu mới nổi theo đuổi gái nhà lành mà khi còn nhỏ nàng từng xem trên TV, mưu tính dùng hàng xa xỉ chôn vùi đối tượng.
Nàng nghiêm trọng hoài nghi Liễu Vũ cảm thấy bản thân nhiều tiền tới nỗi không biết xài sao cho hết, nên mới quét sạch các quầy hàng đồ xa xỉ. Các loại cụ thể gồm có, châu báu trang sức, quần áo lễ phục, giày dép, đồ trang điểm, túi xách hàng hiệu này nọ, chỉ cần là những thứ mà phụ nữ có thể mang lên người, hàng hóa của các nhãn hiệu cao cấp tại trung tâm thương mại, lúc này đều có thể được tìm thấy trong phòng của nàng. Đơn vị vận chuyển của các nhãn hàng giao hàng tới, nàng không cần chọn lựa, vì quý cô Liễu Vũ đã thanh toán hết rồi, bọn họ chỉ phụ trách giao hàng, còn nàng phụ trách ký tên là xong.
Nàng ký tên nhận hàng xong, có chuyên gia trang điểm tới gõ cửa. Liễu thần kinh muốn cùng nàng hẹn hò lãng mạn, loại bữa tối có âm nhạc và ánh nến này nọ.
Nàng gọi điện thoại cho Liễu Vũ.
Giọng điệu vô cùng buồn nôn của Liễu Vũ từ trong điện thoại truyền ra: "Tịch Nhan bảo bảo, tụi mình chưa chính thức hẹn hò yêu đương một bữa ra trò với nhau bao giờ hết trơn, chị chiều em một lần đi mà."
Trương Tịch Nhan rùng mình nổi da gà khắp người.
Chuyên viên trang điểm và trợ lý kiên nhẫn chờ bên cạnh, hâm mộ không chịu nổi: "Bạn của chị đối xử với chị thiệt là tốt, em cũng muốn cong theo." Sau đó blah blah blah tâng bốc, còn mịt mờ ám chỉ giá cả mà khách hàng đã chi để mời đoàn đội của các cô tới đây, tiền đã thanh toán rồi, sẽ không hoàn trả, không bằng bây giờ ngồi yên cho đoàn đội các cô trang điểm tạo hình, xinh xinh đẹp đẹp đi hẹn hò.
Trương Tịch Nhan: "..." Liễu thần kinh kia một ngày không lăn lộn nàng thì không chịu nổi có phải không? Nàng nhắn tin cho Liễu Vũ: "Lần sau đưa thẳng tiền mặt khỏi cần quà cáp." Hiện tại nàng rất thiếu tiền nha!
Liễu Vũ trả lời: "Không cần tới lần sau. Của em chính là của chị."
Trương Tịch Nhan sợ Liễu Vũ sẽ thật chuyển khoản cho mình, vội vàng nhắn lại: "Xì tốp hia."
Trương Đạo Côn gọi điện thoại đến, nói rằng tổ tông đời thứ hai đang tìm nàng, Trương Tịch Nhan sợ tới mức nhanh chóng tắt nguồn. Cho dù Liễu Vũ gây sự kiếm chuyện nhảy lên trời đục lỗ, cũng không đáng sợ bằng chuyện tổ tông đời thứ hai tìm nàng nhận mẹ.
Hiện giờ thời buổi rối loạn, nàng lo lắng lỡ như xảy ra chuyện gì người khác không thể liên hệ được với mình, vẫn luôn tắt máy thật sự không tốt, do dự một lúc, khởi động máy, nhắn tin cho Liễu Vũ: "Em bớt gây sự kiếm chuyện một chút đi." Sau đó nhờ nhóm chuyên viên trang điểm chọn quần áo và phụ kiện thích hợp cho buổi hẹn hò tối nay, còn nàng thì đi tắm.
Trong núi ăn uống nấu cơm này nọ đều dùng nước được vận chuyển từ dưới chân núi, cần tiết kiệm nước, ở lâu trong núi nên nàng chưa được tắm rửa, cả người dơ muốn chết, tới bản thân còn tự cảm thấy ghét bỏ. Nàng tắm rửa xong đi ra ngoài, nhóm chuyên viên trang điểm đã phối xong vài bộ quần áo kèm phụ kiện, hỏi nàng thích bộ nào nhất.
Nhóm chuyên viên trang điểm thái độ có chút thấp thỏm nhìn Trương Tịch Nhan.
Vị đại mỹ nữ này vô luận là làn da hay diện mạo đều chỉ khoảng 24, 25 tuổi, nhưng khí thế nữ cường nhân lại vô cùng mạnh mẽ, theo lý thuyết, trang phục công sở hẳn là hợp với nàng nhất. Nhưng người ta muốn đi hẹn hò, cần mặc long trọng như đi yến hội, vì thế chọn lễ phục sẽ thích hợp hơn. Nhưng mà, dựa vào hành động cử chỉ của nàng, có thể nhìn ra đây là một người có phong cách mạnh mẽ dứt khoát, không biết nên chọn style cao lãnh có thể trấn trụ toàn trường hay nên theo style nhẹ nhàng dịu dàng đây? Không có biện pháp, thôi thì các loại phong cách đều phối một bộ, ngài chính mình tới chọn đi.
Trương Tịch Nhan: "..." Bệnh tâm thần à. Hẹn hò thôi mà, sao toàn là lễ phục không vậy. Áo gió quần jeans giày thể thao không tốt sao? Cho dù là đi hẹn hò, nhưng bộ dáng chật vật nhất của đời nàng đều bị Liễu Vũ nhìn thấy hết trơn rồi, đẹp cho ai xem.
Nhưng nhìn thấy sự thấp thỏm và nụ cười dè dặt của nhóm chuyên viên trang điểm, Trương Tịch Nhan không muốn làm khó bọn họ, cho nên chọn một bộ đơn giản trong số đó.
Trương Tịch Nhan để mặt mộc cũng vô cùng đẹp, thêm vào lễ phục, giá trị nhan sắc liền cất cao, thêm một chút trang điểm nhẹ, nét mặt trở nên rạng rỡ phong hoa vô song, khiến cho nhóm chuyên viên trang điểm nhìn mà muốn lấy điện thoại ra chụp vài tấm làm kỷ niệm.
Trương Tịch Nhan đứng trước gương nhìn chính mình bên trong, có chút hoảng hốt, không phải tự luyến, nàng về quê tu đạo tới nay đã trôi qua mấy năm, phảng phất như thể rời xa cuộc sống sinh hoạt chốn thành thị thật lâu thật lâu, lâu tới mức gần như quên mất cuộc sống của người bình thường là như thế nào.
Ba mẹ không còn, nhà cũng không còn, mỗi ngày vùi mình trong chém giết, đôi tay sớm dính đầy máu tươi, cướp đi tính mạng của người khác hai mắt cũng không chớp lấy một cái, tâm chết lặng. Chợt bừng tỉnh, nàng mới phát hiện ra bản thân sa lầy trong phân tranh quá lâu, cũng phát hiện ra rằng bản thân vẫn có thể yêu đương, có người vì yêu nàng mà tỉ mỉ chuẩn bị cho lần hẹn hò, thậm chí có thể còn có những sắp xếp khác.
Nàng đi đến hiện tại, mất đi rất nhiều, thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có Liễu Vũ luôn ở bên cạnh thương nàng yêu nàng, không có vì nàng biến hóa mà thay đổi cảm tình.
Chuyên viên trang điểm hỏi Trương Tịch Nhan có yêu cầu thay đổi hay chỗ nào không hài lòng không?
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Vậy là được rồi." Sau đó nói lời cảm ơn với bọn họ.
Tiếng quẹt thẻ mở cửa vang lên, Liễu Vũ đẩy cửa bước vào. Liếc mắt nhìn thấy Trương Tịch Nhan đang đứng trước gương, hai mắt sáng lên, cô nhìn Trương Tịch Nhan một vòng từ đầu tới chân từ chân lên lại đầu, cười rạng rỡ: "Tịch Nhan bảo bảo, có mong chờ buổi hẹn hò với em không?"
Nhóm chuyên viên trang điểm nhìn Liễu Vũ cười như chó husky, nhịn không được giao lưu ánh mắt với nhau: Phụ nữ sa lầy vào tình yêu kìa, xía!
Lúc vị Liễu tiểu thư này đến tìm bọn họ, thái độ a, ha hả, chỉ dùng hai câu "Tôi không thiếu tiền" "Tôi đặc biệt khó tính khó chiều khó nói chuyện không dễ gần các người mau dùng thái độ tốt nhất làm tốt việc tôi giao" để khái quát tính cách của cô, lúc này nhìn thấy người yêu, chậc chậc chậc... xem thế là đủ rồi.
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: "Nhiều tiền quá không biết xài sao cho hết hả?"
Liễu Vũ chống cằm tiếp tục thưởng thức người đẹp: "Tịch Nhan bảo bảo muốn em hỗ trợ hộ nghèo hả? Em có thể vì tình yêu quyên tiền xây nhà tình thương nha. Việc trùng kiến nhà tổ của chị, em bao tất được không?"
Trương Tịch Nhan liếc cô một cái thật sâu, nói: "Vậy bà nội ba sẽ cảm ơn em lắm đấy."
Nụ cười của Liễu Vũ tức khắc cứng lại. Tiết kiệm tiền dùm bà nội ba à, thôi bỏ đi. Cô lập tức sửa miệng: "Em cảm thấy vẫn là giữ lại để hai đứa mình xài thì tốt hơn." Cô đã mua được nhẫn đính hôn, Tịch Nhan bảo bảo cũng vô cùng phối hợp, Liễu Vũ vui vẻ tới nỗi cả người lâng lâng, nói với nhóm chuyên viên trang điểm: "Chờ tôi một chút." Sau đó đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Trương Tịch Nhan đối với Liễu Vũ vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ, bị cảm nhiễm bởi niềm vui của cô, trong mắt cũng hiện lên ý cười dịu dàng.
Nàng dựa vào cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong, nói: "Với tính cách của em, giống trống khua chiêng như vậy, chắc chắn không phải chỉ là đi hẹn hò đơn giản đúng không?"
Liễu Vũ đang tắm dưới vòi hoa sen nghe thấy thế liền run lập cập, nghĩ thầm: "Trương học bá, chị đừng có quá đáng như thế được không?" Cô đáp lại: "Em thích, em nhiều tiền, không được à?"
Trương Tịch Nhan cười cười, nói: "Tin lời em mới có quỷ." Nàng xoay người đi đến ghế sofa ngồi xuống, mở laptop, trả lời email tin nhắn, lật xem tài liệu.
Bên cạnh, nhóm chuyên viên trang điểm bận rộn chuẩn bị quần áo và phụ kiện cho Liễu Vũ. Các cô thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Trương Tịch Nhan, vụng trộm nhắn tin trong nhóm với nhau, cái gì mà mỹ nữ với mỹ nữ ở bên nhau thật là cảnh đẹp ý vui, cái gì mà người ưu tú sẽ gặp được người ưu tú, cái gì mà muốn cắn CP hai chị đẹp này.
Liễu Vũ tắm rửa xong đi ra ngoài, nói nhóm chuyên viên trang điểm make up cho cô theo style couple với Trương Tịch Nhan.
Trưởng nhóm hỏi: "Chị mặc tây trang hả?" Không có bộ tây trang nào hết hà.
Liễu Vũ bắn con mắt hình viên đạn tới, chị đây đẹp cỡ này, mặc tây trang làm sao có thể bộc lộ hết sự xinh đẹp của chị cơ chứ? Cô tự mình đi chọn đồ, lấy một bộ váy dài đặc biệt hợp với bộ lễ phục của Trương Tịch Nhan, một người váy ngắn một người váy dài, vừa lúc đạo trưởng xứng với yêu tinh, tuyệt phối!
Nhóm chuyên viên: Thần mẹ nó chứ style couple!
Liễu Vũ tu luyện Hoa Thần Cổ cổ thân, lại dồn hết lực lượng lên trên mặt, vốn đã hướng về phía style quyến rũ chạy như điên không quay đầu lại, nay lại thêm bộ trang phục và lối trang điểm yêu mị câu hồn, đến khi ra lò, cả người giống như họa thế yêu tinh hiện hình. Cô đứng soi gương, bị sắc đẹp của bản thân đấm gục, sau đó đi đến ghế sofa bên cạnh Trương Tịch Nhan đang ngồi so lực lượng với bàn phím, giơ ngón tay nâng cằm Trương Tịch Nhan, nũng nịu hỏi: "Em có đẹp không?"
Trương Tịch Nhan cả người run lên, thiếu chút nữa tay trái cầm bùa tay phải xách kiếm đi hàng yêu. Nàng nhẹ giọng nói: "Đứng đắn chút đi." Trong phòng còn có người lạ kia kìa.
Liễu Vũ theo tầm mắt của Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, cười tủm tỉm vẫy tay với nhóm chuyên viên trang điểm: "Cảm ơn, tạm biệt."
Nhóm chuyên viên trang điểm phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng thu thập dụng cụ của mình, chào hỏi chạy lấy người.
Liễu Vũ chờ nhóm chuyên viên đi hết, vô cùng ga lăng vươn tay về phía Trương Tịch Nhan, cười khanh khách: "Tịch Nhan bảo bảo, chúng ta cùng nhau đi ăn bữa tối dưới ánh nến nào."
Trương Tịch Nhan giương mắt đánh giá Liễu Vũ toàn thân bay bay bong bóng màu hồng, buông laptop, đứng dậy.
Liễu Vũ nắm lấy tay của Trương Tịch Nhan, bước ra cửa: "Tịch Nhan bảo bảo, có phải chị còn chờ mong điều gì khác không? Nếu có thì chị cho em chút gợi ý đi, em sợ bỏ lỡ điều gì sẽ khiến cho chị không vui."
Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp: "Không có, chỉ là lấy sự hiểu biết của tôi về em, tổng cảm thấy em..." Câu 'sẽ không chỉ bày ra chút chuyện này' có vẻ sẽ đắc tội với đối phương, cho nên nàng kịp thời nuốt vào bụng.
Liễu Vũ cười cười liếc Trương Tịch Nhan một cái, lôi kéo nàng đi vào thang máy.
Thang máy vừa xuống lầu, cửa mở ra, đập vào mắt hai người là thảm đỏ phủ kín cánh hoa hồng.
Trương Tịch Nhan kinh ngạc nhìn Liễu Vũ: Em làm đó hả?
Liễu Vũ cười tủm tỉm giơ tay làm động tác 'mời', biểu tình vui vẻ đến không được.
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Em bớt đi tai họa mấy bông hoa dùm với." Bông hồng đang tươi đang đẹp, tự nhiên ngắt trụi đi trải thảm đỏ.
Cánh hoa trải thành một tầng rất dày, chân vừa dẫm vào, thiếu chút nữa ngập qua mắt cá chân.
Nàng vừa ra khỏi thang máy, bên người liền dâng lên một đám sương Hoa Thần Cổ, những con Hoa Thần Cổ ghép thành nhiều trái tim bay vòng quanh các nàng.
Trương Tịch Nhan: "..." Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu Vũ: Bệnh tâm thần nha.
Liễu Vũ mỉm cười: "Hiệu ứng sân khấu đặc biệt có sẵn không tốn tiền."
Mấy người phục vụ đứng gần đó nhìn lom lom: Mấy người có tiền rất biết chơi đồ công nghệ cao a.
Trương Tịch Nhan muốn dẹp đường hồi phủ. Nàng cảm thấy có chút sợ hãi, bữa tối hẹn hò này giống Hồng Môn Yến quá đi à.
Liễu Vũ nắm lấy tay Trương Tịch Nhan đi về phía sảnh tiệc.
Trương Tịch Nhan theo bản năng nhìn phía trước cổng của sảnh tiệc xem có dựng bảng gì không, lo lắng sợ hãi sẽ nhìn thấy cái bảng "Chúc quý cô Trương Tịch Nhan và quý cô Liễu Vũ trăm năm hạnh phúc".
Cũng may trước cửa sảnh tiệc chỉ có nhân viên phục vụ đứng chờ, không có bảng mừng. Nàng thở phào nửa hơi, mang theo cảnh giác đi vào bên trong.
Năm giác quan nhạy bén nói cho nàng, bên trong sảnh tiệc có ít nhất vài nhóm người.
Hai người vừa đi đến cửa sảnh tiệc, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, ánh đèn cũng thay đổi, trên mặt sàn rải đầy hoa tươi, Hoa Thần Cổ hóa thành cánh hoa bay múa xung quanh các nàng theo điệu nhạc và ánh đèn, không khí bỗng chốc trở nên ấm áp lãng mạn vô cùng.
Trương Tịch Nhan hơi thất thần hai giây, quay sang nhìn Liễu Vũ, thấy Liễu Vũ đang khẽ ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên trần sảnh tiệc, góc nghiêng vô cùng xinh đẹp, tươi trẻ quyến rũ mang theo ngập tràn vui mừng hạnh phúc cùng với... một loại cảm giác như thể thỏa mãn từ tận sâu đáy lòng.
Liễu Vũ quay sang nhìn Trương Tịch Nhan, trong mắt và trên mặt tràn đầy ý cười, ngọt ngào như thể sắp chảy ra mật. Cô nắm lấy tay Trương Tịch Nhan, đi vào bên trong: "Tịch Nhan bảo bảo, đoán thử xem ăn tối xong sẽ còn có tiết mục gì khác không nào?"
Trương Tịch Nhan ma xui quỷ khiến đáp lời: "Đừng nói là muốn tỏ tình cầu hôn gì nha?" Nàng nói xong, im lặng, sau đó phát hiện ánh mắt Liễu Vũ nhìn mình đột nhiên thay đổi, biểu tình cũng biến thành: Cái đệt, sao chị có thể quá đáng như vậy, còn gì gọi là kinh hỉ bất ngờ nữa, còn gì gọi là lãng mạn nữa.
Trương Tịch Nhan: "..." Đúng phóc rồi a. Nhưng mà do em làm quá lộ liễu mà.
Ánh mắt hai người giao hội với nhau, tức khắc có chút xấu hổ.
Liễu Vũ chỉ về phía sân khấu nhỏ hình trái tim phủ kín hoa tươi ở giữa sảnh tiệc, mỉm cười lôi kéo Trương Tịch Nhan đi về phía đó. Đừng nói là bị Trương Tịch Nhan đoán được hết trơn, cho dù là núi đao biển lửa, chị đây cũng nhất quyết nhào tới.
Trong khoảnh khắc, nhu tình mật ý trên người Liễu Vũ bỗng biến thành hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cũng may là cô không có sải bước hùng hổ đi về phía trước, mà vẫn như cũ duy trì bước chân chậm rãi ưu nhã.
Trương Tịch Nhan nhịn không được vui vẻ, liều mạng nín cười, ở trong lòng vừa cười vừa mắng: "Đồ bệnh tâm thần này thật là." Vừa vui vừa cảm động, không hề thấy bài xích, ngược lại còn rất thích.
Hoa tươi trải đầy sân khấu nhỏ, gần đó còn có nhiếp ảnh gia và người quay phim đứng quay chụp.
Liễu Vũ dắt tay Trương Tịch Nhan đi lên giữa sân khấu, nói: "Em muốn lưu lại thời khắc lịch sử này." Sau đó dưới nụ cười và cái nhìn chăm chú của Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ quỳ một gối xuống đất, hai chiếc nhẫn đính hôn xuất hiện ở trong tay cô, cô nói: "Hai chiếc nhẫn này là một cặp, chị và em, mỗi người một chiếc."
Liễu Vũ bắt đầu thấp thỏm: "Làm ơn, cho em chút mặt mũi với." Biểu tình tỏ vẻ đáng thương.
Trương Tịch Nhan thu liễm ý cười trong mắt, nghiêm túc cầm lấy một chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út bên tay trái của Liễu Vũ. Nàng nhìn Liễu Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Vừa lòng chưa?"
Liễu Vũ cười đến hai mắt cong cong, cô chỉ chỉ cái trán và môi của mình.
Trương Tịch Nhan kéo Liễu Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng nâng cằm Liễu Vũ, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng nói: "Liễu Vũ, cảm ơn em đã cho chị tất cả."
Trái tim Liễu Vũ đập bang bang trong lồng ngực, hỏi: "Chị không thể nói rõ ràng thêm một xíu nữa sao?" Cô có chút không thể tin được mọi chuyện lại thuận lợi đến như vậy, nhưng cũng có chút tiếc nuối vì Trương Tịch Nhan chưa nói thích cô. Cô biết Trương Tịch Nhan yêu thích mình, nhưng cô không rõ trong lòng nàng việc làm bạn, cảm động và yêu thích cái nào sẽ nhiều hơn. Kỳ thực rối rắm vấn đề này vốn không có nghĩa lý gì cả, Tịch Nhan bảo bảo ở bên cạnh cô là đủ rồi, chỉ là cô vẫn có chút muốn nghe lời tỏ tình. Có điểm không biết đủ là gì.
Trương Tịch Nhan lấy chiếc nhẫn còn lại đeo lên ngón áp út của mình, vươn tay nắm chặt lấy tay Liễu Vũ, hỏi: "Vẫn luôn ở bên nhau, không bao giờ rời xa nhau, có được không?"
Liễu Vũ nhìn vào mắt của Trương Tịch Nhan, cười, cô đã nhận được lời tỏ tình từ Trương Tịch Nhan rồi a. Cô hừ cười hai tiếng, nói: "Cũng không biết ai là người chuyên môn đóng phim mất tích, còn thường xuyên cho em vô sổ đen."
Trương Tịch Nhan nhướng mày, nhanh chóng đánh trống lảng sang chuyện khác: "Kế tiếp thì sao? Bữa tối dưới ánh nến..." Lời còn dứt, đã bị Liễu Vũ ôm cổ hôn lên môi.
Cảm giác môi lưỡi giao triền truyền đến, giọng nói của Liễu Vũ vang lên trong đầu nàng: "Thời khắc lịch sử có ý nghĩa như vậy, phải biểu lộ bằng một nụ hôn kiểu Pháp thâm tình mới được, Tịch Nhan bảo bảo, chị thấy em nói có đúng không?"
Trương Tịch Nhan yên lặng truyền âm hồi đáp: "Lúc hôn môi không được nói chuyện." Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của Liễu Vũ, cũng để cho nhiếp ảnh và quay phim ghi lại thời khắc này. Nàng muốn lưu lại giây phút hiện tại, đời đời kiếp kiếp không quên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]