Cửa đạo quan đóng chặt, chìa khóa nơi này Trương Tịch Nhan đã sớm không biết quăng đi đâu mất.
Nàng thả Hoa Thần Cổ điều khiển chúng nó chui vào bên trong lỗ khóa, nhẹ nhàng mở ra.
Đạo quan vô cùng sạch sẽ, cơ hồ không có bụi bặm. Tại nơi thành thị nhiều khói bụi thế này, không bám bụi, chứng tỏ trong vòng hai ngày nay có người đã đến quét tước vệ sinh.
Trương Tịch Nhan nhìn thấy trong lư hương trước pho tượng của Tổ Sư Gia có tàn nhang còn mới, liền biết người đến là Liễu Lôi. Nàng dâng hương cho Tổ Sư Gia, nói với Liễu Vũ: "Anh trai của em rất có lòng." Nhà nàng không còn ai nữa, tới chính bản thân nàng cũng không biết mình có còn sống sót trở về hay không, thế mà Liễu Lôi vẫn như cũ thay nhà nàng trông chừng nơi này.
Tuy Liễu Vũ không nhìn ra được biểu cảm gì trên mặt Trương Tịch Nhan, nhưng cô vẫn cảm nhận được cảm xúc của nàng. Chính là kiểu tỏ vẻ không có đặc biệt thương tâm khó chịu, nhìn như thực bình tĩnh, nhưng trên thực tế khi nhìn vào mắt là sẽ có thể nhận thấy hết thảy, toàn thân đều đang tản ra sự mất mát. Mất nhà, mất người thân, ngay cả nơi này cũng không còn ấm áp. Căn nhà lâu không có người sinh sống, cho dù quét dọn sạch sẽ, thì cũng sẽ cảm thấy băng băng lãnh lãnh, không có nhân khí. Ở lại đạo quan này, Liễu Vũ thật sự sợ Trương Tịch Nhan sẽ chờ đến khi cô ngủ say mà trộm thức dậy khóc thầm rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-truong-da-lau-khong-gap/3555773/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.