“Mình muốn đi bán cật dê nướng!”
Đào Tinh hừng hực ý chí nói kế hoạch lập nghiệp của mình xong, Tiểu Trương nhìn cậu, “Cậu nghiêm túc hả?”
Đào Tinh không để ý tới hắn, lục lọi ba lô của Tiểu Trương lấy ra một hộp kẹo cao su. Tiểu Trương đưa tay cướp kẹo về, Đào Tinh liếc hắn, “Đồ bủn xỉn, có hộp kẹo mà cũng giành lại, tính để dành khi nào trần nhà bị nứt rồi lấy kẹo dán vào hay gì?”
Tiểu Trương bực cái thói chanh chua của cậu, thầm nghĩ cậu cứ nói đanh đá tiếp đi, mình vĩnh viễn cũng không thích loại người như cậu đâu, mình nhất định phải tìm một người yên tĩnh ít nói, nghĩ xong rồi ném luôn hộp kẹo cho Đào Tinh, đứng dậy đi luôn không thèm ngoảnh lại.
Đào Tinh mở nắp hộp kẹo, phát hiện phía trong có một dòng chữ: “Mình mời cậu ăn cơm nhé.”
Hai mắt cậu sáng lên, chụp hình cái nắp gửi cho Tiểu Trương, đầu kia trả lời cậu một dấu “?”.
“Trên nắp kẹo viết là cậu mời mình đi ăn.”
“Vì sao không phải là cậu mời mình?”
“Nhưng mà kẹo đó là của cậu.”
“…” Tiểu Trương nghĩ hắn thật sự không thể chiều tật xấu của Đào Tinh mãi được, thế là hắn gửi cho cậu một bao lì xì năm tệ: “Cơm ở căn tin, một món mặn hai món rau.”
Mãi cho đến đêm trước khi rời khỏi trường, Đào Tinh vẫn còn ôm hận trong lòng, thậm chí còn định trước khi đi sẽ tìm Tiểu Trương đánh nhau một trận. Nhưng đến khi phải đi thật, cậu lại cảm thấy mình nhỏ mọn quá, Tiểu Trương mời cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-va-tieu-truong/1323151/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.