Chương trước
Chương sau
Con đường làm giàu của Đào Tinh có thể gọi là thuận buồm xuôi gió.
Cậu ở phố ăn vặt một tuần lễ, ngày nào cũng ăn từ đầu đường đến cuối đường, số tiền có được từ việc bán điện thoại đã xài hết phân nửa.
Theo nghiên cứu khu chợ này của cậu thì miến chua cay và gà rán là ngon nhất, ăn xong gọi thêm một đĩa bánh ướt phải nói là tuyệt vời, đương nhiên nếu có thể thêm một ly chè dừa nữa thì càng hoàn mỹ.
Sau khi nghiên cứu thị trường xong, thấy bản thân đã chi tiêu quá trớn nên Đào Tinh lập tức làm một cái xe đẩy nhỏ xinh xắn, số tiền còn lại không đủ tiền mua những thứ khác, vì vậy cậu buộc phải mua một lượng lớn xúc xích. Cậu thầm nghĩ xúc xích cũng được, tuy không lời nhiều như cật dê nướng nhưng được cái phù hợp kinh tế hiện tại của cậu vì không cần tủ đông, đợi bán xúc xích đủ tiền lời thì cậu sẽ chuyển qua bán cật dê nướng.
Nếu như người bình thường sẽ thấy kế hoạch này có vấn đề, ai đời mở quán thịt nướng mà chỉ bán mỗi xúc xích? Nhưng Đào Tinh đâu phải là người bình thường, mọi người đều biết nếu cậu không mở miệng thì hoàn toàn có thể dựa vào nhan sắc kiếm lời. Hương vị của xúc xích nướng mười quán như một, nhưng ở quán này mua một cái xúc xích còn được anh chủ quán đẹp trai tươi cười phục vụ, thử hỏi ai có thể cưỡng lại không mua cho được.
Thế là công cuộc làm giàu của Đào Tinh phất lên nhanh chóng, chưa được bao lâu cậu đã kiếm đủ tiền mua tủ lạnh, lúc này có thể bán món cật dê nướng mà cậu hằng mơ ước.
“Tiểu Trương, cuối cùng mình đã có thể làm người đàn ông chân chính rồi!” Đào Tinh vừa nướng thịt dê vừa nghĩ.
Sau đó người đàn ông chân chính này đã bị quản lý đô thị hốt đi.
Chuyện xảy ra hôm đó là như vầy, trong một buổi chiều yên ả, mọi người ai nấy đều lo làm việc của mình, chiên xào nấu nướng bận rộn không ngơ tay, đột nhiên có người la lớn “quản lý đô thị tới!”, sau đó tất cả mọi người đều đẩy xe chạy đi một cách thuần thục như thể đã được huấn luyện rồi vậy. Đào Tinh đương nhiên làm sao biết những kỹ năng này, khi đó cậu còn ngơ ngác ngồi ăn thịt nướng, lúc quản lý đô thị tới, cậu còn đang bỏ một xâu thịt nướng vào miệng như thể khiêu khích người ta vậy.
Tay quản lý nghĩ cậu là người nhân lúc cháy nhà đi hôi của, hỏi cậu chủ xe này chạy đâu rồi. Đào Tinh trả lời tôi là ông chủ đây, tìm tôi có chuyện gì? Sau đó cậu được thông báo rằng xe đẩy đã bị hốt, còn cậu phải nộp tiền phạt.
Đào Tinh tội nghiệp cầu xin: “Nhưng mà em hông có tiền nộp phạt.”
Tay quản lý mặc kệ cậu có tiền hay không, kéo xe đẩy của cậu đi. Đào Tinh nhanh chân chạy theo gã, nhưng với thể chất yếu như con chuột cũng chẳng làm được gì, cuối cùng đành nén đau thương bỏ chiếc xe đẩy nhỏ thân yêu của mình.
Nhốn nháo một hồi nhưng Đào Tinh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ biết mình vừa gặp một đả kích cực lớn, lúc này cậu chỉ cảm thấy đau lòng đến không thở được. Cậu ngồi ôm đầu gối bên đường suy nghĩ tiếp theo mình phải làm gì, bị người qua đường chụp ảnh đăng lên mạng cũng không biết.
Một cô gái là khách quen của Đào Tinh (đã vì cậu mà béo lên hai ký rưỡi) đau lòng chụp lại góc nghiêng cô độc của cậu đăng lên Weibo: Xe đẩy của xẻo cưa cưa bị quản lý hốt đi rồi, một người mọi ngày hoạt bát vậy mà bây giờ trông thật đau lòng. Mọi người nói tôi có nên đến an ủi anh ấy hay không? Liệu anh ấy có cảm thấy tui rất kỳ cục không?
Cô chần chừ một hồi, lại nhìn Đào Tinh, cuối cùng vẫn quay gót về nhà.
Về nhà đến nhà chưa bao lâu, Weibo của cô bắt đầu bị bão, ban đầu chỉ có bạn bè bình luận, chủ đề xoay quanh tại sao anh chàng đẹp trai như vậy lại đến đây bán đồ nướng, có phải chủ thớt chụp đại tấm hình rồi lừa chúng tôi không vậy. Cô gái trả lời rằng hơn hai ký mỡ của bà đây tự mọc ra được hay gì? Còn tìm ảnh chụp lúc Đào Tinh đang nướng thịt đăng kèm bình luận. Tin của cô được hai mươi mấy người chia sẻ, ai nấy đều tỏ vẻ tiếc nuối: Trời đã ban cho nhan sắc, cớ sao lại bắt buôn bán vỉa hè.
Cô gái không quan tâm nữa, để điện thoại xuống đi tắm. Lúc cô tắm xong cầm điện thoại lần nữa thì hoảng sợ vô cùng, số người chia sẻ đã lên đến vài trăm nhưng vẫn đang tăng lên chóng mặt, lý do là liên tục có người qua đường từng ăn ở đây gửi ảnh anh chủ quán đẹp trai, bất kể góc chụp tréo ngoe thế nào cũng không dìm được nhan sắc ấy. Cô gái vừa nhìn vừa nghĩ thì ra không phải chỉ mỗi mình mê trai chụp lén người ta.
Mắt thấy số người chia sẻ đã hơn một nghìn, bạn học của Đào Tinh cuối cùng cũng xuất hiện: “Ớ???? Người này là cậu bạn bị bệnh tâm thần đi lạc hôm bữa nè đúng hông?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.