Người đàn ông trung niên sải bước chân dài trên hành lang cổ kính của toà lâu đài, theo sau còn có hai người đàn ông trẻ hơn vài tuổi:
“Đại ca, vẫn chưa bắt được con bé đó.” Người đàn ông đi sau nói, giọng điệu có chút bực bội kèm theo vài tia không kiên nhẫn.
Người đàn ông phía trước im lặng, đối với vấn đề này cũng chỉ nhíu mày cho qua, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Muốn đối phó với bọn họ em nghĩ nên ra tay từ Khúc Gia trước, chúng ta nắm trong tay nhược điểm của Khúc Nghiêu thì sợ gì lão già họ Khúc đó không nghe lời?” Người đàn ông còn lại lên tiếng, đôi mắt hơi nheo lại chứa vài tia đắc ý khi kẻ khác gặp họa.
(Khúc Nghiêu là con trai trưởng nhà họ Khúc)
Người đàn ông phía trước hơi nghiêng đầu nhìn người phía sau, trong mắt không khỏi chứa vài tia tán thưởng. Nhưng khi ánh mắt chuyển sang người còn lại thì lại có chút không hài lòng.
Người đàn ông thấy vậy, bước chân lỡ mất một nhịp, nhìn hai người phía trước, trong ánh mắt loé lên tia không cam lòng.
***
Khúc Gia.
Không biết hôm nay là ngày gì mà nhà họ Khúc bỗng nhiên có khách quý ghé thăm.
Khúc Nghiêu cẩn thận đỡ ông lão đã ngoài tám mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ bước vào. Ông ta tuy đã có tuổi nhưng chân tay vẫn rất nhanh nhẹn, trên tay còn cầm theo một chiếc gậy màu đen khảm đá quý. Người đó không ai khác chính là Khúc lão.
Lão Khúc liếc đôi mắt sắc bén của mình về phía ba vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257447/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.