“Mẹ?” Ly Tâm nghi hoặc nhìn người đàn ông, hỏi lại. Trong lòng còn lẩm bẩm từ này vài lần, ánh mắt cô lộ ra tia phức tạp.
Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi nhìn chằm chằm vào cô nhưng lại như đang nhìn một người khác. Nghe thấy tiếng Ly Tâm, ông ta mới giật mình thu hồi tầm mắt, nở một nụ cười hiền từ hiếm thấy.
“Không những biết, mà còn biết rất rõ!”
Ly Tâm cũng không phải kẻ ngốc, lập tức phát hiện ra có điều gì đó bất thường. Nhưng trực giác mách bảo người đàn ông này tuyệt đối sẽ không làm hại cô.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông đi xa dần, còn mang theo một vẻ cô đơn và xa cách. Ly Tâm giật mình, không hiểu sao trong lòng lại có một cảm giác đặc biệt thân thiết với người đàn ông này
***
Trong bóng tối mịt mờ không ánh sáng.
Vốn không còn tồn tại tốt xấu, đúng sai.
Mà chỉ có thắng và bại, mạnh và yếu.
Đen trắng lẫn lộn.
Đã không còn ở lại như lúc ban đầu.
Trong đêm tối tĩnh mịch, Ly Tâm ngủ trên chiếc giường trống vắng, đột nhiên cơ thể cô khẽ run lên rồi bật dậy. Trán đổ những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, chảy dòng dòng xuống trước ngực.
Bên tai dường như còn văng vẳng giọng nói lạnh lùng của người đàn ông. Cơ thể khẽ run lên, không dám nhớ lại. Nhưng rốt cuộc trong mơ cô đã thấy gì thì cũng chỉ có một mình cô biết rõ.
Ly Tâm lết tấm thân mệt mỏi vào trong nhà tắm, mặc kệ dòng nước băng giá từ trên chảy xuống. Chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257446/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.