– Vậy chúng ta còn bao nhiêu thời gian? Ly Tâm quay sang Tề Mặc hỏi.
– Nhiều nhất là mười phút nữa! Tề Mặc nhìn cô đáp.
Nghe xong, trong lòng Ly Tâm liền rơi lộp bộp vài tiếng, chỉ còn mười phút nữa, nhưng còn cả Tiểu Vũ của cô. Nếu như lúc này, cô và Tề Mặc cùng tháo chạy, rời khỏi hòn đảo này trước khi nó phát nổ, thì vẫn đủ thời gian. Nhưng nếu cộng thêm cả việc đi cứu Tiểu Vũ khỏi tay “Mộc Tùy Tâm” thì chắc chắn là không đủ.
Nghĩ tới đây, Ly Tâm mới giật mình nhận ra “Mộc Tùy Tâm” đang cố tình kéo dài thời gian của bọn họ ở nơi này, cô ta muốn cô, muốn Tề Mặc và cả Tiểu Vũ nữa, tất cả đều phải chôn cùng. Lúc này, trái tim Ly Tâm như bị rơi vào hầm băng lạnh lẽo, cô hốt hoảng chạy bạt mạng lên cầu thang, hướng thẳng lên đỉnh tháp của tòa lâu đài.
Tiểu Vũ, con nhất định phải chờ Mami! Mami sẽ lập tức đến cứu con đây!
Ly Tâm chạy nhanh đến nỗi cô có cảm tưởng như lồng ngực của mình muốn nổ tung ra, không khí trong phổi dường như bị rút sạch, chân tay vừa tê, vừa mỏi, … Nhưng cô vẫn phải cố cắn răng chịu đựng chạy lên trên, cô không có thời gian, Tiểu Vũ cũng không có thời gian.
Trái tim Ly Tâm đập “thình thịch, thình thịch” vì mệt, vì sợ hãi và vì căng thẳng. Chính vì thế mà cảm xúc của cô bắt đầu trở nên hỗn loạn, khó mà kiểm soát được.
Cô nhớ tới Tiểu Vũ, nhớ tới hình dáng bé nhỏ, hoạt bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257439/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.