Sau khi Ly Tâm trở lại nhà khách, khoảng mười phút sau, chiếc máy bay tư nhân của Lam Tư mới đáp xuống sân trước của Tề Gia.
Ly Tâm dẫn theo vài người ra đón. Nhưng trong lòng cô lúc này lại không hề có một chút cảm giác hồi hộp hay vui mừng nào khi sắp được gặp Mộc Tuỳ Tâm. Mà, tâm trạng cô chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh đến một cách kì lạ.
Cửa máy bay mở ra, Lam Tư trong bộ âu phục trắng tinh khiết từ trên xe bước xuống, trông thập phần quỷ dị. Ly Tâm nhìn anh ta, gật đầu:
– Lam lão đại!
– Tề phu nhân!
Đám thộc hạ đứng sau Ly Tâm cũng cúi đầu, cung kính gọi một tiếng:
– Lam lão đại!
Lam Tư không để ý tới bên này nữa, đôi mắt anh hướng về phía cửa máy bay. Sau cánh cửa, bóng dáng của một người con gái xuất hiện, quần Jean, áo sơ mi. Thoạt nhìn khá bình thường nhưng lại tạo nên cảm giác vô cùng năng động, giàu sức sống. Trên gương mặt cô ấy đeo một chiếc kính râm to màu đen, che hết nửa khuôn mặt nên không nhìn rõ diện mạo.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi qua, vài lọn tóc của cô khẽ rung rung trước gió, trông vô cùng xinh đẹp. Nhưng Ly Tâm chỉ cần liếc mắt một cái, liền lập tức nhận ra người con gái ấy. Trái tim cô nhẹ nhàng rung động, thời gian đã qua lâu vậy rồi mà Tuỳ Tâm vẫn xinh đẹp như vậy.
– Tuỳ Tâm! – Khoé môi Ly Tâm run run, khẽ gọi.
Lam Tư tiến lên đỡ Tuỳ Tâm bước xuống, quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257424/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.