Chương trước
Chương sau
Khi Ly Tâm tỉnh lại thì trời đã lên cao quá đỉnh đầu. Cô nhìn quanh phòng, không thấy Tề Mặc đâu, cô đưa tay xoa xoa thái dương, nhớ lại những sự việc tối qua.
Vốn dĩ, Ly Tâm không ngốc, chỉ là, cứ hễ dây dưa đến chuyện tình cảm là cô lại trở nên mù quáng. Nhưng, một khi đã nhận ra sự thật rồi, cô lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Ly Tâm xuống giường, đi tìm Tùy Tâm. Vì dù sao, trong mắt bọn họ, hiện tại cô cũng không biết gì hết. Chỉ là, đã đóng vai thì phải đóng cho trót, cô tuyệt đối không thể để lộ ra chút sơ hở nào.
Nhưng kì lạ thay, khi Ly Tâm đến tìm “Mộc Tùy Tâm” thì cô ta đã không còn ở trong phút bệnh nữa rồi. Tuy lấy làm lạ nhưng Ly Tâm cũng không nghĩ ngợi nhiều mà quay sang đi tìm tiểu Vũ. Trùng hợp là, cả tiểu Vũ cũng không có trong phòng.
Ly Tâm lấy làm lạ, không phải thằng nhóc vẫn đang ốm sao? Thế còn đi lung tung làm gì nữa không biết.
Rốt cuộc, cô cũng phải tự đi tìm bọn họ. Nhưng tìm hết một lượt rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Tề Thiên Vũ và “Mộc Tùy Tâm” đâu. Trong lòng Ly Tâm bỗng nổi lên dự cảm không lành. Cô lập tức ra lệnh cho thuộc hạ, nhất định phải tìm cho ra Mộc Tùy Tâm và Tề Thiên Vũ trong thời gian sớm nhất.
Ly Tâm ngồi trong phòng khách – chờ đợi. Từng giây, từng phút trôi qua, lòng cô lại càng trở nên bất an.
10 phút sau, có người bước vào, báo cáo:
– Thưa chủ mẫu, không tìm ra hai người họ!
“Không tìm ra hai người họ”, trong đầu Ly Tâm vang lên câu một lần nữa. Phải vài phút sau, cô mới có thể kiềm chế không để lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, miễn cưỡng gật đầu:
– Lui xuống đi!
Lúc này, tuy đầu óc Ly Tâm rối bời nhưng không hề mất đi lí trí. Cô biết, động tĩnh của cô lớn như vậy, tất sẽ có người báo lại chuyện này cho Hồng Ưng. Và, việc duy nhất cô cần làm lúc này là – chờ đợi. Cô không thể gây ra hành động sai sót ảnh hưởng tới đại cục được.
Quả nhiên, vài phút sau, Hồng Ưng liền tới tìm Ly Tâm. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mắt Hồng Ưng mới lộ vẻ nghiêm trọng.
– Thế nào rồi, không tìm thấy thật sao? – Ly Tâm dám tin, hỏi lại.
Dù sao, an ninh của Tề Gia cũng nghiêm ngặt như vậy, có nhiều thuộc hạ như vậy. Không lí nào chỉ có hai con người bé nhỏ mà lại không tìm ra.
Hồng Ưng cũng không dám tin. Nhưng sự thực chính là như vậy đấy! Không muốn tin, cũng phải tin.
Hồng Ưng uể oải ngồi xuống sofa, nói:
– Tôi cũng đã báo cáo lại chuyện này với lão đại, lão đại nói chúng ta phải bình tĩnh. Trước khi lão đại trở về, tuyệt đối không được hành động khinh suất.
Ly Tâm gật đầu:
– Điều này tôi biết! Nhưng tôi rốt cuộc vẫn không hiểu, tại sao cô ta phải giả mạo Tùy Tâm để thâm nhập vào Tề Gia. Nhưng vào được rồi thì lại không có bất kỳ hành động gì, sau cùng lại là bắt cóc tiểu Vũ. Rốt cuộc, “cô ta” muốn gì?
Hồng Ưng lắc đầu:
– Không phải cô ta, mà là “bọn họ”! – Anh hơi cúi đầu, suy tư:
– Có lẽ, chỉ là thăm dò thôi!
– Thăm dò? – Ly Tâm nghi hoặc hỏi lại, cô có phần không hiểu lắm, nhưng cũng không cần câu trả lời.
Điều Ly Tâm và Hồng Ưng lo lắng nhất bây giờ, đó chính là sự an toàn của tiểu Vũ. Vì dù sao, trong con mắt của bọn họ, tiểu Vũ vẫn còn quá nhỏ. Và, trong trường hợp này, bọn họ xem tiểu Vũ Như bao đứa trẻ bình thường khác.
Chỉ là, bọn họ cũng quá xem thường tiểu Vũ rồi. Nhóc là ai chứ? Là con trai của thần trộm Mộc Ly Tâm. Là con trai của Vua tốc độ đứng đầu thế giới. Là con trai của Tề Mặc – lão đại đứng đầu trong giới Hắc đạo. Thằng nhóc – hai tuổi đã biết trèo ban công tầng ba vào trong phòng tìm mẹ. Hai tuổi đã biết trêu chọc Lam Tư tức nổ đom đóm mắt, lại còn biết học nội hàm để sau này đi tán gái,… Vậy, thằng nhóc ấy, bây giờ đã bốn tuổi rồi thì còn biết thế nào là sợ nữa chứ?
************
Lúc này, một chiếc Ferrari màu đen đang chạy bạt mạng trên đường cao tốc. Trong xe gồm có ba người, hai lớn một nhỏ, người đàn ông lái xe, còn người phụ nữ thì canh chừng thằng nhóc đang ngồi bên cạnh.
Tề Thiên Vũ bộ dáng thảnh thơi, liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe rồi lại quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh. Ở nơi mà cả hai người họ đều không nhìn thấy, khóe miệng Tề Thiên Vũ hơi nhếch lên. Trong lòng chửi thầm một câu:
Ngu ngốc!
Tề Thiên Vũ ngáp dài một cái, không thèm để ý tới tình trạng của mình mà tựa vào thành ghế thiêm thiếp ngủ. Chỉ là, dưới đế giày của cậu, một con chíp siêu nhỏ đang nhấp nháy, nhưng hai người họ lại không hề hay biết.
****************
Tại Lam Gia, sau khi biết Tề Thiên Vũ bị “Mộc Tùy Tâm” bắt cóc, trong lòng Tùy Tâm lo lắng, bồn chồn không yên. Lam Tư nhìn Mộc Tùy Tâm đi qua đi lại mà hoa mắt chóng mặt, khẽ quát:
– Em có ngồi im một chỗ được không?
Tùy Tâm trừng mắt nhìn anh:
– Tôi làm gì là việc của tôi, không liên quan tới anh!
– Em…! – Lam Tư tức giận, nhưng lại không nỡ lớn tiếng. Sau lại lập tức đổi giọng:
– Được! Được! Em nói không liên quan tới tôi? Tôi sẽ cho em biết thế nào là có liên quan hay không! – Lam Tư từ sofa đứng dậy, bước về phía Tùy Tâm. Từng bước, từng bước ép sát, dồn Mộc Tùy Tâm bãi góc tường.
Mộc Tùy Tâm bỗng rùng mình, khuôn mặt thoắt cái đỏ bừng, ấp úng:
– Anh! Anh muốn làm gì?
Khuôn mặt Lam Tư đen tối, lộ ra nét yêu mị khó tả.
– Làm gì ư? Em sẽ biết ngay thôi!
– …
***************
Một chiếc xe ô tô dừng lại trước cửa của một kho hàng bỏ hoang cũ kĩ tại ngoại ô. Bên cạnh là một con sông nhỏ vắt ngang, cây cỏ xung quanh rậm rạp cao quá đầu người, góp phần che đi tung tích của chiếc xe.
Cánh cửa trên xe bỗng thình lình mở ra, tiểu Vũ bị đẩy từ trên xe xuống, bước chân loạng choạng. Cậu nhóc quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn người phụ nữ kia, chửi thầm:
Chết tiệt! Nếu cậu mà thoát ra khỏi nơi này, cậu sẽ băm vằm người phụ nữ kia ra thành trăm mảnh, rồi để cho chó ăn.
“Mộc Tùy Tâm” liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, sau đó đẩy thằng nhóc Tề Thiên Vũ vào trong nhà kho, quát:
– Đi!
– Khụ! Khụ! – Tiểu Vũ bịt mũi, ho khan. Cậu nhìn xung quanh kho hàng, thấy mọi nơi đều phủ một lớp bụi dày đặc. Mạng nhện giăng khắp nơi, con to, con nhỏ,… và một con trong số đó đang ở ngay trước mũi giày của cậu.
Tiểu Vũ nghiền nát con nhện dưới chân, xong, lại bị người phụ nữ kia đẩy về phía trước, giọng nói cô ta khàn khàn, lạnh lùng quát:
– Đi nhanh lên!
Tề Thiên Vũ rảo bước đôi chân, hai bàn tay trong tay áo siết chặt thành nắm đấm. Từ trước tới nay, ngoài bố và mẹ cậu ra, cô ta là người đầu tiên dám đối xử với cậu như vậy. Cậu thề, nhất định sẽ khiến người phụ nữ kia phải trả giá cho hành động ngu ngốc của mình ngày hôm nay.
Bước đến giữa nhà kho, Mộc Tùy Tâm bỗng nhiên kéo cậu vẫn đang tiến về phía trước lại. Rồi, chỉ vào một cái chổi cũ kĩ trong góc, lạnh lùng nói:
– Cầm lấy nó, sau đó quét dọn đi!
Đôi mày của tiểu Vũ khẽ chau lại, sắc mặt lạnh lùng. Khi ngước mắt lên, đôi mắt lại ngây thơ, trong veo, cậu dẩu môi nói:
– Nhưng con không biết làm!
Mộc Tùy Tâm đứng ở trên cao, nhìn xuống gương mặt nhỏ bé ngây thơ của tiểu Vũ. Trong lòng cô khẽ xao động. Dù sao, thằng nhóc vẫn chỉ là một đứa nhỏ, nó không biết gì hết. Đáng lẽ ra, nó không nên phải chịu cảnh như vậy!
Nhưng… con trai cô, nó vẫn còn là một đứa trẻ, lại bị bọn họ hại chết, đến cả một mảnh xác cũng không còn.
Sắc mặt Mộc Tùy Tâm lại lạnh lẽo tựa màn đêm. Cô chầm chậm quay người, lạnh nhạt nói:
– Vậy, tự học đi!
Rồi sau đó bước ra cánh cửa duy nhất trong nhà kho.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.