Đêm hôm đó, mây đen bao phủ bầu trời, sấm chớp giật đùng đùng, mưa tuôn xối xả, xua đi không khí đầu hè oi bức.
Lúc này, Tề Mặc cùng Hồng Ưng và Lập Hộ đang hướng tới khu nhà phía Tây Tề Gia – nơi mà “Mộc Tùy Tâm” đang sống. Thấy Tề Mặc, đám thuộc hạ canh gác trước cửa đồng loạt cúi đầu, gọi một tiếng “lão đại”. Hồng Ưng phất tay, ý bảo bọn họ lui xuống. Một mình Tề Mặc bước vào trong tòa nhà.
Mộc Tùy Tâm lúc này đang ngồi trên giường – đọc sách. Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu, kinh ngạc khi thấy Tề Mặc. Trong mắt cô ta lóe lên tia sắc lạnh rồi nở nụ cười châm biếm.
Tề Mặc nhìn “Mộc Tùy Tâm”, đôi môi mỏng hơi hé mở phát ra thứ âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm.
– cô nghĩ, Mộc Tùy Tâm chết rồi thì cô có thể sống yên sao?
Mộc Tùy Tâm hơi nhếch khóe môi, ngạo mạn nói:
– Vậy anh nghĩ, Ly Tâm sẽ để anh làm gì tôi sao?
Nghe vậy, Tề Mặc liền sầm mặt, sát khí bùng lên trong nháy mắt. Anh bước tới, một tay túm chặt lấy cổ Tùy Tâm, bóp chặt.
– Cô thử nói lại lần nữa xem! – Tề Mặc giận dữ quát.
Bởi, Mộc Ly Tâm chính là điểm yếu của anh.
Khuôn mặt Mộc Tùy Tâm dần trở nên tím ngắt, cô ta không dãy dụa, không phản kháng, không cầu xin. Giống như, đang chờ bản tuyên án tử hình. Nhưng lúc này, đôi môi Mộc Tùy Tâm hơi nhếch lên khinh thường. Bởi, cô ta biết, bản thân cô ta chắc chắn sẽ không chết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-tinh-2/1257420/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.