Ngày tựa như mặt hồ đóng băng, lẳng lặng trôi về đêm cực nhanh. Nhưng mà, mặt băng trên hồ lại có một vết nứt, càng lúc nứt càng lớn, càng ngày càng khó liền lại.
Hoa Vi từ khi gả về cho mặt trời lúc ban trưa kia thì liền nghỉ việc để ở nhà làm thiếu phu nhân. Hôn lễ theo kiểu Tây cử hành ở giáo đường, người tham dự cũng không nhiều.
Bên nhà gái cũng chỉ có Tiêu Thạch làm gia trưởng thu hút sự chú ý của người khác (Hoa Vi Vi lúc nào cũng gọi y là “anh hai”, cũng không ai dám dị nghị bọn họ cả ) cùng quản lí Khâu Hạo Xuyên của “Lưu Tinh Tự”, mà nhà trai ngoại trừ họ hàng cực thân, thì cũng chỉ có Hác Đại cùng hai người con gái cỡ mười sáu mười bảy tuổi.
Thấy hai người con gái cũng gần bằng Vi Vi, miệng cười cứng ngắc của Tiêu Thạch không tài nào mềm đi được, chỉ khi Hoa Vi Vi lần nữa cam kết rằng sẽ không ở chung với con riêng của Hác Đại Sơn, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý làm một bà mẹ kế thật chu đáo, y mới yên tâm được một ít.
Nói chung, tâm tình hiện tại của y, có chút giống đa số những người cha tội nghiệp, chăm lo con gái mình đến lớn rồi phải bịn rịn gả đi, trong lòng như dỡ đi một nỗi lo lại cảm thấy lưu luyến.
Không có Hoa Vi Vi sống cùng, nhà trọ thoáng chốc quạnh quẽ đi rất nhiều, Tiêu Thạch liền trả lại nhà, sang chỗ gần đó thuê một căn phòng nhỏ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-sao-bang-ngan-tich-he-liet-chi-nhi-luu-tinh-tu/2126415/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.