Ngưu Hữu Đạo nói.
“Đã làm sao? Ngươi muốn nhìn ta chết sớm hay gì, ta còn sống ngươi không vui sao?
Viên Phương cuống quít xua tay.
“Không có, không có, ta ngày đêm cầu phúc với Phật Tổ, ông trời có mắt rồi...
Ngưu Hữu Đạo vung tay áo, đánh gãy.
“Nghe Hồng Nương nói, ngươi nói để nàng tự giải quyết cho tốt, còn nói cái gì mà không muốn làm khó nàng. Hình như trong lời nói của ngươi có hàm ý gì đó, giải thích cho ta nghe một chút đi.
Viên Phương vội vàng lắc đầu.
“Nàng nghe nhầm, chắc chắn là nghe nhầm, hiểu lầm, hiểu lầm.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Nếu là hiểu lầm, vậy thì không nhắc đến nữa, nghe nói trong Sơn Trang có một đám người đến, đó là những người nào?
Sắc mặt của Viên Phương biến đổi trong nháy mắt.
“Là người Phiêu Miểu Các, Hồng Nương cũng biết, là người Phiêu Miểu Các.
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, làm cho cả người Viên Phương không được tự nhiên.
“Viên Phương, ngươi đi theo ta hơn mười năm rồi, có vài việc nhỏ, từ trước đến nat ra không so đo với ngươi, bởi vì ta luôn nghĩ chúng ta là người một nhà. Nhưng hôm nay xem ra, giữa chúng ta ngày càng xa lạ, cũng được, ngươi đã đi theo ta nhiều năm vậy, không có công lao cũng có khổ lao, ta không muốn làm khó ngươi nữa.
Hắn đưa tay chỉ về phía cửa.
“Cửa ngay sau lưng ngươi, nếu muốn mỗi người một ngả, bây giờ ngươi có thể đi, ta nói là không làm khó ngươi thì sẽ không làm khó. Muốn đi hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566577/chuong-2145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.