Chương trước
Chương sau
Tây Hải Đường thì thầm một câu.
Ôm tới không chỉ là Thánh La Sát, còn có một vài Điệp La Sát trọng thương chưa chết.
Lúc này bên ngoài cung thành, Điệp La Sát trong trận giao chiến chưa chết còn đang giãy dụa trên mặt đất cũng được Điệp La Sát giáng từ trên trời xuống ôm lên.
Cả Điệp La Sát đã chết cũng được ôm lên.
Một trận chém giết oanh liệt nhìn như dài dằng dặc trên thực tế cũng mới không được bao lâu, nhưng thực lực của ngũ Thánh thật sự là quá cường đại, Điệp La Sát tử thương trong tay ngũ Thánh có thể tính bằng vạn.
Nhìn Điệp La Sát trùng điệp bay qua trên không trung, đang bay về hướng ngọn núi cao nhất bên ngoài cung thành.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với Vân Cơ:
“Đi, lẻn qua đó xem thử.
Vân Cơ biết hắn quan tâm tới sự sống chết của Thánh La Sát, gật đầu, thi pháp chui xuống đất, mang theo hai người đi về hướng mục tiêu.
Mấy lần lặng lẽ ló đầu ra khỏi mặt đất quan sát, dễ dàng tìm được nơi ở của Thánh La Sát, bởi vì tụ tập bên cạnh Thánh La Sát hầu như đều là Huyết La Sát.
Tìm được một điểm quan sát, ẩn thân sau một con đường dốc, nhẹ nhàng tách bùn đất trên tảng đá ra thành một cái khe hở quan sát bên ngoài.
Chỉ thấy Thánh La Sát vẫn được ôm ngang trong tay của Huyết La Sát.
Có mấy con Huyết La Sát đang dùng móng vuốt đào thân của một cây đại thụ che trời, không biết là muốn làm gì, ba người Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm.
Đợi khi đào từ trên thân cây ra một cái lỗ lớn chừng cái hố có thể chứa được người, Thánh La Sát được mấy con Huyết La Sát liên thủ đặt vào đó, như là đặt vào một cái quan tài vậy, thân ở trong đó nhưng Thánh La Sát lại im hơi lặng tiếng.
Chuyện này làm người ta cảm thấy rất giống đang chôn cất, Vân Cơ quay đầu liếc nhìn phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, quả nhiên nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang hơi hí mắt, đôi môi căng thẳng.
Sau đó một màn kỳ quái xuất hiện, chỉ thấy một đám Huyết La Sát bay người lên cây, leo lên thân cây, dường như đang lấy yêu lực triệu hồi cái gì đó.
Nhanh chóng, chỉ thấy trên thân cây cổ thụ, bên trong cái lỗ đào ra lúc nãy bắt đầu có dịch thể sáng lên chảy ra từ trong hỗ đào của thân cây, dịch thể sền sệt phát quang chảy ra càng lúc càng nhiều, dịch thể đó dần dần bao trùm thân thể của Thánh La Sát lại.
Trong chốc lát sau, ánh sáng trên dịch thể lóe lên như đang hô hấp, lúc sáng lúc tối, nhịp điệu hô hấp càng rõ ràng hơn, lúc ánh sáng ảm đạm đi có thể thấy được cái bóng của thân thể Thánh La Sát ở bên trong chất lỏng.
Lại chờ một lúc sau, ba người Ngưu Hữu Đạo phát hiện ra điểm dị thường. Một cái cây đại thụ phát sáng ước chừng mấy chục người mới có thể ôm hết kia, vậy mà bây giờ ánh sáng phát ra trên lá cây đang lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được mà ảm đạm đi.
Nhìn qua những chỗ khác phát hiện những Điệp La Sát khác cũng đang làm y như vậy trên thân cây cổ thụ, thả Điệp La Sát bị thương vào trong thân cây, chỉ có điều đãi ngộ không bằng Thánh La Sát, không có Huyết La Sát trợ lực.
Cảnh tượng này làm cho đám Ngưu Hữu Đạo ý thức được, khả năng Thánh La Sát chỉ là bị thương, vẫn chưa chết, khả năng đây là một phương pháp chữa trị của tộc quần Điệp La Sát.
Đợi khi lá cây trên tán cây đã hoàn toàn ảm đạm không còn ánh sáng nữa, dịch thể bao bọc Thánh La Sát cũng dần mất đi ánh sáng. Một đám Huyết La Sát lại liên thủ đào Thánh La Sát từ dưới dịch thể lên, lại tới trước một cây đại thụ khác, lần nữa đào lỗ, lần nữa đặt Thánh La Sát vào trong đó, lần nữa lấy phương thức giống trước đó.
Đại thụ không có ánh sáng lại bị một đám Điệp La Sát đào ra rất nhiều cái hỗ, mang Điệp La Sát đã chết, hoặc là thu thập phần còn lại của chân tay đã bị cụt, gãy lại, nhét hết vào trong thân cây, giống như chôn cất, có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng được sự sinh tử của sinh linh trong thế giới này ở hình thái cộng tồn.
Ngưu Hữu Đạo như có suy nghĩ, e rằng chính như trước đây hắn đã nói, thế giới này mới là thế giới chân chính thuộc về Ngân Nhi.
Vân Cơ biết Ngưu Hữu Đạo quan tâm tới tình trạng của Thánh La Sát, lại lần nữa dẫn hai người bỏ chạy, tìm một điểm quan sát thích hợp hơn, vừa hay có thể nhìn chính diện vào hốc cây có Thánh La Sát.
Nhìn những nơi các có thể phát hiện ra có vài Điệp La Sát bị thương, sau khi ánh sáng trên cây đại thụ ảm đạm, quay lại đã khôi phục lại bình thường.
Phương thức chữa bệnh thần kỳ này thật sự khiến ba người mở rộng tầm mắt, chỉ có điều vẻ mặt của Ngưu Hữu Đạo vẫn rất nghiêm trọng, liên tục đổi hơn mười cây đại thụ, mỗi cây đều vĩ đại như thế, có thể hấp thu nhiều ánh sáng của đại thụ như thế nhưng lại vẫn chưa thấy Thánh La Sát tỉnh lại, có thể thấy được đã phải chịu bị thương nặng thế nào.
“Xem ra thương thế không nhẹ.
Tây Hải Đường chợt cảm thán một câu, hơi xúc động:
“Trưởng Tôn Di chết, không biết bốn Thánh khác có tình huống thế nào rồi.
Có thể may mắn chính mắt thấy một Thánh ngã xuống, muốn không cảm khái cũng không được. Cửu Thánh trở thành tám Thánh, có thể tưởng được, thế cục trong Thánh Cảnh thậm chí là toàn bộ Phiêu Miểu Các sẽ bị thay đổi lớn, cũng không biết có thể sản sinh ảnh hưởng gì với thế cục của toàn bộ thiên hạ hay không.
Vân Cơ nghe vậy thì nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng đáp:
“Không lo tới tình trạng của bốn Thánh khác thế nào, có một việc có thể khẳng định, nếu không có số lượng lớn Điệp La Sát tương trợ, rời khỏi nơi này, Thánh La Sát cũng rất khó là đối thủ của cửu Thánh.
Có vài tình huống đã tận mắt nhìn thấy.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý của nàng, lần này lấy Thánh La Sát ra thử, ở một mức độ nào đó đã xem như là thất thủ, rời khỏi Điệp Mộng Huyễn giới, Thánh La Sát mà chống lại cửu Thánh sẽ rất nguy hiểm.
Tây Hải Đường:
“Nhìn tình hình trước mặt thì Thánh La Sát chỉ là bị thương nặng, may mắn cửu Thánh không cùng tới, bằng không cửu Thánh liên thủ, Thánh La Sát ngay từ đầu đã có thể phải gặp nạn rồi. Vị Thánh La Sát này cũng thật là, có thể triệu hoán ra La Sát triều tương trợ, ngay từ đầu phát hiện có điều không bình thường thì nên triệu hoán ra mới đúng, đơn độc liều mạng, lấy một địch năm, sao phải tự làm khổ mình như vậy.
Vân Cơ biết gã không biết một vài tình huống, nói cho gã biết:
“Không phải may mắn cửu Thánh không cùng nhau tới đâu, không cùng nhau tới là có nguyên nhân cả, Đạo gia đã sớm nghĩ tới tính nguy hiểm của chuyện này, đã sớm điều bốn người khác đi rồi.
Trong giọng nói của nàng đôi khi bất tri bất giác cũng sẽ gọi Ngưu Hữu Đạo là Đạo ra, có nguyên nhân là vì nghe quen cách xưng hô của Quản Phương Nghi, cũng có nguyên nhân ảnh hưởng không nhận thức được khác.
“Điều đi?
Tây Hải Đường kinh ngạc, không biết Ngưu Hữu Đạo còn có khả năng này, vậy mà có thể điều động bốn vị Thánh Tôn.
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy thì lạnh lùng liếc Vân Cơ một cái:
“Ngươi biết nhiều quá nhỉ, ở lâu với Hồng Nương nên càng ngày càng có nhiều khuyết điểm, có phải là do ta quá dễ nói chuyện không?
Lời nói khá nặng nề, lúc này tâm tình của hắn vốn dĩ không được tốt.
Nghe thấy lời ấy lại nhìn thái độ của đối phương, Vân Cơ lập tức ý thức được mình đã lỡ lời, có một số việc một khi bại lộ, một khi Tây Hải Đường rơi vào tay một trong mấy Thánh khác mà tiết lộ ra cái gì làm bốn Thánh khác biết bản thân mình bị điều đi, rất nhiều chuyện e rằng cũng sẽ bị bại lộ.
Bên Hồ tộc, bên Viên Cương, bên Ngao Phong, bên Lam Minh, quan hệ với bên này sẽ bị bại lộ hết, một câu nói vô ý mang tới hậu quả là tính đại nạn.
Bị Ngưu Hữu Đạo dùng lời nói trách cứ, trên mặt Vân Cơ bỗng nhiên xuất hiện sự xấu hổ, nàng cũng biết những lời này của nàng thật sự là lắm miệng không nên nói, đã liên lụy quá lớn.
Tây Hải Đường nhìn thấu sự bất thường, hỏi:
“Có ý gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Có một số việc vẫn là không biết thì tốt hơn, đến lúc cần biết tự nhiên sẽ biết, bằng không đối với tất cả mọi người đều không có chỗ tốt gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.