Lại thấy Ô Thường và Tuyết bà bà không hiện thân tương trợ nữa thì lập tức ý thức được, dựa vào kinh nghiệm bản thân đã lui tới nhiều năm với đám này cũng có thể đoán ra được, mình sợ rằng đã trở thành vật để kiềm chân Thánh La Sát cho những người khác thoát thân rồi.
Đối mặt với sự vướng víu không dứt của đám Điệp La sát, trong lòng Mục Liên Trạch hiện lên sự sợ hãi, đã lâu rồi chưa cảm nhận được cảm giác sợ hãi khi tử vong tới gần như thế này.
Gã thấy được sự lạnh lùng và sát khí trong mắt Thánh La Sát.
Tại sao Thánh La Sát lại dây dưa đến cùng cùng với mình không thả, gã đoán được nguyên nhân. Bởi vì mình đã bẻ hai cánh của Thánh La Sát, làm đối phương bị dồn tới đường cùng phải gọi đồng bọn ra, Thánh La Sát chắc chắn sẽ theo gã đến chết không nhả. Thánh La Sát có thể không lo tới những người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho gã.
Tứ cố vô thân, lại không có cách nào thoát thân, cảm giác tuyệt vọng này khiến gã thi pháp rống lên lúc đang giao thủ với Thánh La Sát:
“Ô Thường, lão yêu bà!
Không có ai trả lời, không có bất kỳ lời đáp nào từ phía Ô Thường và Tuyết bà bà, hối hận, cực kỳ hối hận, hối hận chớ nên tự đại tới đây.
Hối hận chớ nên có lòng tham, chớ nên tham lam Thương Tụng hành cung, tham niệm trong chốc lát lại làm mình phải lâm vào tuyệt cảnh!
Bị thương nặng, Tuyết bà bà nào còn có lòng thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566462/chuong-2030.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.