Mặc dù trong lòng căm tức, nhưng ánh mắt vẫn ngước lên quét mắt nhìn tám người còn lại một cái, vung đồ trong tay lên:
“Hoang đường! Điều này có thể chứng minh cái gì? Làm sao biết không phải là do tám người các ngươi giở trò quỷ?
Đốc Vô Hư hơi phất tay, Lý Chính Pháp đang run sợ trong lòng lộ diện, còn có cả một thủ vệ của Vô Biên Các bị hành hạ đến thương tích đầy mình:
“Có phải giở trò quỷ hay không, trong lòng ngươi tự biết rõ, toàn bộ nhân chứng đều ở đây, nếu ngươi không tin thì tự mình mang về chậm rãi tra xét đi!
Mắt lạnh của Lam Đạo Lâm đảo qua nhân chứng, ánh mắt lại quay lại nhìn tám người:
“Nếu như trong lòng không có quỷ thì vì sao không cho ta biết?
Đốc Vô Hư:
“Có ai từng giấu ngươi sao? Ngươi nhất định phải tới, còn cần thông báo sao?
Ô Thường hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc Lữ Vô Song một cái, chợt quát Lam Đạo Lâm:
“Lam Đạo Lâm, nói đi, chuyện trộm Vô Lượng quả trong Vô Lượng viên là do ai làm?
Lời này vừa nói ra, mấy người khác vô thức nhìn về phía y.
Lam Đạo Lâm tức giận chỉ:
“Ô Thường, ngươi có ý gì?
Ô Thường:
“Vô Lượng quả há là thứ có thể một mình trộm được, Gia Cát Trì làm thế nào đột phá tới Nguyên Anh kỳ, hai cha con ngươi chỉ e biết rõ trong lòng nhỉ?
Vô Lượng quả bị trộm? Đám Lý Chính Pháp thầm kinh hãi, lúc này bọn họ đã hiểu rõ tình hình hơn.
Lam Đạo Lâm gầm lên:
“Nha tướng dưới tàng cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566442/chuong-2010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.