“Phốc!
Viên Cương chịu mười mấy chưởng rồi nên không chịu nổi nữa, bỗng nhiên hắn phun ra máu tươi, hình như cố ý phun thẳng vào mặt Hoa Mỹ Như.
Số lượng lớn máu tươi bắn đến trước mặt Hoa Mỹ Như thì dừng lại, bị Hoa Mỹ Như thi pháp ngăn cản.
Chỉ thấy Hoa Mỹ Như vung tay áo quét ngang, máu tươi đang lơ lửng bay ra ngoài, văng đầy mặt đất.
Hoa Mỹ Như trở tay đánh ra một cái cái tát, phách! Tiếng vang thanh thúy vang dội.
Một cái tát này, hai tay liên tục đánh ra, tiếng kêu đùng đùng vang lên, hận ý ngập đầy trong nàng được phát ti3t một cách thống khoái.
Nỗi hận của nàng, không chỉ là không thể chịu nổi một đao kia, vốn dĩ một đao kia không hề công bằng, cũng không biết mình uống nhầm thuốc gì, vậy mà đứng yên tại chỗ cho hắn chém.
Nàng càng hận hơn là, trước lúc đó vì kiêng kỵ, nên không dám ứng chiến mà nên thấy được ánh mắt kia của sư phụ, ánh mắt đó của sư phụ có ý vị thâm trường, mình đã bị sư phụ xem thường, đều là do tên mặt đỏ thẫm trước mắt này làm hại.
Nàng hận không thể đánh nát gương mặt này ra!
Nhìn thấy Hoa Mỹ Như thất thố như vậy, thậm chí không có chút hình tượng nào, đôi lông mày của Hoắc Không nhíu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Viên Cương đang bị điên cuồng đánh không thể chống trả kia.
Từ lúc bắt đầu tu hành đến bây giờ, hắn chưa thấy được người nào xương cứng thế này, không phải là tu sĩ bên ngoài, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566320/chuong-1888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.