Ngưu Hữu Đạo vui khôn tả, vốn là muốn cho nữ nhân này một niềm vui bất ngờ, có thể tưởng tượng nữ nhân này xoắn xuýt một đêm, nhìn dáng vẻ muốn điên của nàng, cũng không dám kéo nữa, gằn từng chữ:
“Vô Lượng Quả!
Hai mắt Quản Phương Nghi tỏa sáng.
“Thật?
“Ngươi hoài nghi ta?
Ngưu Hữu Đạo giãy dụa ngồi dậy.
“Không muốn thì trả cho ta.
“Cút!
Quản Phương Nghi buông tay, nhấn đầu hắn trở về, mình cũng vươn mình lên, tiện tay bắt được vạt áo của Ngưu Hữu Đạo.
Nàng ngồi trở lại bên giường, Ngưu Hữu Đạo lại bị nàng kéo như con chó quỳ ở trước mặt, nói chung tư thái rất bất nhã.
“Nghe nói Vô Lượng Quả có thể trú nhan, có phải thật hay không?
Quản Phương Nghi lôi kéo hắn hỏi.
“Buông ra!
Ngưu Hữu Đạo cường hành hất tay nàng ra, nhảy xuống giường, sửa sang lại xiêm y, cúi người ở bên tai nàng nói:
“Ta đã thấy Lữ Vô Song, người đã mấy trăm tuổi, nhưng cực kỳ trẻ, nhìn giống như chỉ hơn ba mươi, ngươi nói có thể trú nhan hay không?
Hai tay Quản Phương Nghi che ngực, hưng phấn nói:
“Cũng chính là nói, thật có thể bất lão!
Ngưu Hữu Đạo nhấc tay, vỗ vỗ mặt nàng.
“Tỉnh lại đi! Có thể có chút tiền đồ hay không, trừ gương mặt, ngươi có thể nghĩ cái khác hay không? Tu vi không lên nổi, không có thực lực đột phá, ngươi ăn cũng vô dụng.
“Ai nha...
Quản Phương Nghi đứng lên, lo lắng bồi hồi nói:
“Chờ tu vi của ta tới, chẳng phải lại già hơn một chút sao?
Ngưu Hữu Đạo hừ hừ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566175/chuong-1743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.