Dù sao Viên Phương cũng ở nơi này một thời gian, đương nhiên biết Ngưu Hữu Đạo và Tử Kim Động lá mặt lá trái, tay áo lau lệ, nghĩa chính ngôn từ nói:
“Ở trước mặt chưởng môn, bần tăng không dám nói bậy, câu câu đều từ phế phủ, đều là lời nói thật lòng. Không giấu chưởng môn, nếu như trước đó không phải Ngưu tặc thế lớn, nếu như không phải lo lắng tính mạng của tăng chúng, bần tăng hận không thể bất cứ giá nào, hận không thể hạ độc ở trong cơm nước của Ngưu tặc, hận không thể độc chết hắn! Bây giờ Thiên Khiển báo ứng, quả thực xác đáng!
Cung Lâm Sách nhíu mày, phát hiện vị này vì ngả về phía Tử Kim Động, thật là cái gì cũng dám nói, chân chính là muốn triệt để phân rõ giới hạn với Ngưu Hữu Đạo a!
Hắn hơi buồn bực, Ngưu Hữu Đạo cũng coi như một nhân vật, bao nhiêu người mơ ước mà không thể được Vô Lượng Quả cũng có thể trộm ra khỏi Thánh cảnh, lại nhìn nhầm thu đồ vật ăn cây táo rào cây sung như thế, tặc ngốc này cũng coi như ở bên người Ngưu Hữu Đạo hầu hạ nhiều năm, Ngưu Hữu Đạo lại không nhìn ra, còn dám đặt ở bên người hầu hạ?
Thấy Cung Lâm Sách không lên tiếng, Viên Phương cũng không biết tâm tư của hắn như thế nào, lại bổ sung:
“Trên tay đám người bần tăng nắm giữ phương pháp cất rượu của Mao Lư biệt viện, nguyện vì chưởng môn ra sức trâu ngựa, khẩn cầu chưởng môn thu nhận giúp đỡ!
Ánh mắt Cung Lâm Sách lấp lóe, cân nhắc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566176/chuong-1744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.