Từ trình độ nào đó mà nói, thật muốn đến lúc Chung Cốc Tử có tư cách cạnh tranh chức chưởng môn, đã không thiếu cái gì, quyền cao chức trọng, đã không phải Phiêu Miểu Các có thể dễ dàng xúi giục.
Quả nhiên, Chung Cốc Tử thở dài nói:
“Sai rồi. Lúc bị Phiêu Miểu Các thu mua, đã là sự tình gần 130 năm trước, khi đó ta vừa gia nhập Tử Kim Động không mấy năm, tuổi vừa mới qua hai mươi, khi đó sư gia ngươi còn không phải chưởng môn.
Cung Lâm Sách không rõ.
“Vậy ngài đề cập sự tình kia làm gì?
Chung Cốc Tử thở dài.
“Người nha, thời điểm không có thì rất muốn được, lúc đạt được lại phát hiện không hẳn là bản thân muốn. Tựa như một người nghèo, thời điểm nghèo, là lúc dễ dàng đi nhầm đường nhất, chỉ cần có thể phát tài, chỉ cần có người trả thù lao, có lẽ cái gì cũng dám làm, có lẽ cái gì cũng dám đáp ứng. Nhưng khi có tiền, đến độ cao nhất định, lại quay đầu nhìn xem việc xấu một đường đi tới, phát hiện rất khó coi, lúc hối hận không ngớt, muốn quên đi cũng đã muộn.
“Quay đầu lại, chờ đứng ở độ cao nhất định, mới phát hiện bản thân sai rồi. Mới phát hiện, Phiêu Miểu Các có thể tìm tới ta không phải không có nguyên nhân, bọn hắn chân chính vừa ý hẳn là tiềm lực của sư gia ngươi, nhưng sư gia ngươi không dễ xúi giục, liền sớm bố cục ở trên người ta. Coi như ta không gia nhập Phiêu Miểu Các, coi như không có Phiêu Miểu Các ở trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566171/chuong-1739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.