Cung Lâm Sách trầm mặc, vì bảo hộ Tử Kim Động, không tiếc để bản thân trả giá to lớn, loại phản đồ này, để chưởng môn như hắn làm sao xử lý?
Do dự mãi, Cung Lâm Sách nghiêng đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo.
“Không biết ý kiến của Ngưu trưởng lão thế nào?
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói:
“Đừng, nào còn có Ngưu trưởng lão gì, bây giờ ta không thể công khai lộ diện, đối với Tử Kim Động mà nói, Ngưu trưởng lão đã chết. Kỳ thực trong lòng ngươi ta đều rõ ràng, ta gia nhập Tử Kim Động là vì lợi ích song phương, gia nhập Tử Kim Động là giả, nhưng sự tình bái sư là không có biện pháp phủ nhận, ngươi hỏi ý kiến của ta, ta đứng ở bên nào còn phải nói sao?
Cung Lâm Sách hừ lạnh một tiếng, phát hiện gia hỏa này thật không phải vật gì tốt, bản thân là người tốt hay người xấu đều bị hắn nói trắng đen lẫn lộn.
Chung Cốc Tử vừa nghe lời này lại có chút ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Vậy ngươi cố ý chạy tới đâm xuyên ta là có dụng ý gì?
Ngưu Hữu Đạo còn chưa mở miệng, Cung Lâm Sách đã xen vào nói:
“Hắn nói thầy trò một hồi, muốn cho ngài một cơ hội, ta cũng muốn biết hắn có ý gì.
Chung Cốc Tử không rõ.
“Cho ta một cơ hội?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta chỉ muốn biết sư tôn là đứng bên nào, biết rõ, đệ tử cũng dễ làm ra lựa chọn.
Đưa tay lấy ra một tảng đá, thi pháp đưa tới.
Tảng đá chậm rãi trôi về phía Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3566172/chuong-1740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.