Tiến vào đại viện, La Phương Phỉ nhìn quanh một hồi, lại hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu?”
“Ơ...” Người kia nhìn chung quanh, cuối cùng chỉ vào một gian: “Ở đó. Nếu Các chủ muốn gặp, để thuộc hạ đi gọi cho ngài.”
“Không cần.” La Phương Phỉ từ chối ý tốt của đối phương, bước thẳng đến phòng của Ngưu Hữu Đạo. Nàng không phải kẻ ngu, biết mình đến để làm gì, cũng không cần phải khiến người ta phải chú ý.
Nhưng sự xuất hiện của nàng đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người. Trang phục của nàng không phải người của Phiêu Miễu các, cũng không phải người tham gia rèn luyện. Người tham gia rèn luyện đều mặc một bộ quần áo màu đỏ tươi, đi đâu cũng bắt mắt vô cùng.
Nhìn thái độ cung kính của người Phiêu Miễu đối với cô gái, hiển nhiên thân phận của nàng ở Thánh Cảnh không hề tầm thường.
“Đạo gia, có người đến.” Tần Quan đang quan sát động tĩnh bên ngoài nhìn thấy, lập tức quay sang nhắc nhở đám người Ngưu Hữu Đạo đang trò chuyện.
Mọi người nghe xong, vội vàng ngừng lại, sợ người ngoài nghe thấy. Tất cả đều đồng loạt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Cũng không thông báo trước, La Phương Phỉ xông thẳng vào phòng, mặt không thay đổi quan sát hoàn cảnh bên trong một chút.
Người dẫn đường nhẹ nhàng quát một tiếng: “Thánh địa Đại La, Các chủ Phương Phỉ các đến, Ngưu Hữu Đạo, còn không mau ra bái kiến?”
Đám người trong phòng hơi kinh ngạc. Bọn họ chưa từng gặp qua nhưng cũng đã từng nghe qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565856/chuong-1424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.