Chương trước
Chương sau
Đinh Vệ chính là một trong các đệ tử đầu tiên của chí vị Chí Tôn. Nếu Đinh Vệ ở đây, y chưa chắc đã nể mặt nàng ta. Ai ngờ Đinh Vệ lại vắng mặt, đúng là bớt đi nhiều chuyện cho nàng ta. Ở đây tất nhiên không có ai có thể cản nàng ta.

Không ai làm chủ, vậy thì ai dám cứng rắn cản trở nàng ta?

Nhân viên các phái trong các viện lớn đều xông ra cửa, trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo bị mang đi. Không ai hiểu rõ tình thế hiện giờ.

Đám Phù Hoa lập tức chạy tới gian phòng của Ngưu Hữu Đạo, hỏi hai người Tần, Kha rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hai người cũng không biết.

Hai người nghĩ đến lời dặn dò của Ngưu Hữu Đạo, nếu hắn không có đây thì phải nương tựa vào nhóm người đối diện, vậy nên đã kể lại tình huống vừa nãy.

"Muốn đưa Ngưu Hữu Đạo rời Thánh cảnh, cho Ngưu Hữu Đạo về Tử Kim động?"

Hồng Cái Thiên kinh ngạc, biểu thị hoài nghi nói:

"Thật hay giả?"

Tần Quan: "Chúng ta cũng không biết chân tướng ra sao."

"Đi, đi xem xem." Phù Hoa nói. Cả đám bay lên nóc nhà, giương cao tầm mắt nhìn xem.

Lối ra vào Thánh cảnh ở ngay gần đỉnh núi, địa thế lại cao hơn bên này, từ trên nóc nhà là có thể dễ dàng nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo có thật tới lối vào hay không.

Thấy thế, không chỉ mấy người bọn họ mà những người của môn phái khác cũng bay lên nóc nhà, muốn nhìn xem những người kia đang nhìn cái gì.

Không sai, ra khỏi sơn trang Thủ Khuyết, Ngưu Hữu Đạo quả thực bị La Phương Phỉ dắt tới lối ra vào trên đỉnh núi.

Lại thấy cái lồng chụp ánh sáng, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy khó tin. Người này thật sự muốn đưa mình rời đi?

Nếu chỉ một mình Ngưu Hữu Đạo có lẽ còn khó tới gần lối ra vào, không thể qua nổi cửa ải thủ vệ ở đây. Nhưng La Phương Phỉ có ở đây thì tất cả đều dễ dàng rồi. Trên người nàng ta có lệnh bài đặc biệt cho phép ra vào, huống hồ thủ vệ ở đây không biết chuyện gì, chỉ hỏi một chút. La Phương Phỉ đáp thoáng qua rồi bên kia lập tức cho đi.

Quả thật là La Phương Phỉ tự mình đưa tiễn. La Phương Phỉ dẫn Ngưu Hữu Đạo đi vào trong màn sáng gợn sóng.

Vừa đi vừa nghĩ, Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi chuyện gì. Hắn thấy thế nào cũng không giống như muốn hại hắn. Nếu nói là vì không tiện ra tay ở sơn trang Thủ Khuyết, thế thì cũng không khó khăn đến nỗi phải đi ra khỏi Thánh cảnh mới ra tay chứ?

Sơn trang Thủ Khuyết, đám Phù Hoa đứng trên nóc nhà tận mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo đi qua lối ra vào, cũng cảm thấy La Phương Phỉ với thân phận như vậy cũng không có khả năng phải phí công phí sức đến mức đó để hại Ngưu Hữu Đạo. Mọi người tụ tập trên nóc nhà.

"Xem ra quả thật rời Thánh cảnh." Lãng Kinh Không trầm giọng nói.

Phù Hoa cắn cắn môi: "Quả nhiên có chuẩn bị hậu chiêu. Vị huynh đệ kết nghĩa này của chúng ta không phải kẻ tử tế. Hắn đi ra dạo một vòng rồi chẳng có chuyện gì đã trở về, còn chúng ta lại ở đây lo lắng đề phòng."

Hồng Cái Thiên nắm quyền nói:

"Khó tránh không chịu tiết lộ một chút phong thanh nào. Thì ra hắn đã sớm biết là mình có thể trở về."

Mấy người từ nóc nhà nhảy xuống, Triều Kính không lo được chuyện gì khác, lập tức bay tới chỗ mấy người hỏi:

"Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện gì vậy?"

Những môn phái khác cũng dồn dập bay tới hỏi chuyện.

Phù Hoa cười lạnh:

"Chuyện gì? Người ta kết thúc rèn luyện, rời Thánh cảnh. Các chủ của Phương Phỉ các tự mình dẫn hắn ra ngoài. Chúng ta chậm rãi chơi ở đây đi."

"A! Lại có chuyện như vậy?" Trưởng lão Khí Vân tông Thái Thúc Sơn Thành kinh ngạc thốt lên.

Tất cả xôn xao. Sắc mặt Triều Kính trầm xuống rất khó coi. Ngưu Hữu Đạo không nói tiếng nào đã ném họ lại bỏ chạy? Có quan hệ với Phương Phỉ các mà không nghĩ cách chăm sóc chúng ta một phen?

Trưởng lão Lăng Tiêu các Toàn Thái Phong lắc đầu thở dài, thầm nhủ trong lòng, vị lão đệ này quả nhiên lợi hại. Như vậy mà hắn cũng có thể lo thân bỏ chạy, thật không thể tưởng tượng được là hắn làm thế nào.

Nghe mọi người nghị luận, Tần Quan và Kha Định Kiệt cho rằng những người ở đây nghĩ nhiều quá. Bản thân Ngưu trưởng lão cũng chăng hiểu rõ là chuyện gì, cũng cảm thấy lần này đi họa phúc khó lường. Những người nay dựa vào cái gì đã vội kết luận Ngưu trưởng lão thoát thân?

Thấy người ta chê trách như vậy, hai người dù sao cũng là đệ tử Tử Kim động nên phải nói giúp trưởng lão của mình đôi câu.

Đám Phù Hoa nhìn hai người như nhìn kẻ ngu si, cảm giác hai người họ đúng là khờ dại, vì hai người chẳng biết cái gì cả. Khi đám Phù Hoa mật đàm với Ngưu Hữu Đạo, hắn vẫn luôn bài trừ hai người này ra ngoài. Họ cho rằng, chỉ họ mới là những người được Ngưu Hữu Đạo dặn dò trước tiên, biết Ngưu Hữu Đạo sớm đã có chuẩn bị, cho nên mới biết chân tướng trong đó...

Ngưu Hữu Đạo đề phòng cao độ đi ra từ trong màn sáng gợn sóng, lúc đó đèn đuốc trên các phòng ốc chung quanh đang huy hoàng. Bầu trời đầy sao. Bên này đang là ban đêm.

La Phương Phỉ cất bước đi tới. Nhân viên Phiêu Miễu các ở đây kiểm tra qua một chút rồi lập tức tránh ra cho đi. Ngay cả người ở bên trong Thánh cảnh cũng không biết được chuyện gì, những thủ vệ ở lối vào như họ tất nhiên càng không biết là chuyện gì.

Con gái La Thu tự minh dẫn người ra ngoài thì còn có thể làm sao? Ghi chép vào là được, chẳng may có chuyện gì thì La Phương Phỉ cũng sẽ tự gánh trách nhiệm.

La Phương Phỉ đưa Ngưu Hữu Đạo đi thẳng ra ngoài thành vây, hất căm, ra hiệu cho hắn có thể đi rồi.

Đi? Cứ vậy là đi? Ngưu Hữu Đạo nhìn thế giới bên ngoài, lại quay đầu nhìn thành vây đèn đuốc sáng choang. Đúng là hắn muốn đi, nhưng không dám đi!

Hắn thực sự không biết người phụ nữ này rốt cuộc muốn lam gì, nên chân chậm chạp không dám cất bước. Trong đầu hắn đang cao tốc suy nghĩ, hy vọng có thể bắt lấy chút dấu vết để phân tích, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ mù mịt.

Hắn tự vấn lòng, bản thân mình không phải kẻ ngốc, nhưng đối mặt với người phụ nữ này thì nội tâm bị đảo loạn tùng phèo, một chút ngọn ngành cũng khkoong có.

Không chỉ không chắc chắn, mà hắn cũng không nắm được một chút xíu manh mối nào về người phụ nữ này. Hắn hoàn toàn rối tay rối chân không thể ứng đối nổi.

Đạo lý rất đơn giản, chuyện gì cũng có nguyên nhân. Dù thế nào cũng phải có một câu tại sao chứ? Nhưng hắn không hề thấy bất kỳ dấu hiệu nào. Manh mối duy nhất có thể hoài nghi chính là đối phương là vợ của Toa Như Lai. Chẳng lẽ vì hắn có qua lại với Toa Như Lai, có quan hệ gì đó với Toa Như Lai? Nhưng lại đơn độc thả mình ra, lại còn là con gái của Thánh Tôn tự mình đưa ra ngoài là sao?

Ngưu mỗ làm gì có thể diện lớn như vậy?

La Phương Phỉ: "Làm gì, còn muốn ta tự mình đưa ngươi tới Tử Kim động hay sao?"

"Không có không có."

Ngưu Hữu Đạo xua tay, cười gượng, lại hỏi:

"Thật sự cho ta quay về? Tại hạ có thể hỏi một câu tại sao không?"

La Phương Phỉ: "Ngươi không cút đi, có tin ta khiến ngươi vĩnh viễn không đi được?"

"Ấy... Các chủ bảo trọng, tại hạ cáo từ." Ngưu Hữu Đạo chắp tay, lùi về sau vài bước rồi xoay người đi nhanh.

Hắn vừa đi vừa cảnh giác bốn phía, bước chân cũng từ từ chậm lại. Hắn lại quay đầu, phát hiện La Phương Phỉ đã xoay người đi.

Rốt cuộc là sao đây? Ngưu Hữu Đạo có thể nói là đã cẩn thận từng bước chân, rất có cảm giác lưu luyến không rời với Thánh cảnh.

Chờ hắn đi tới bên bờ biển, đối mặt với biển rộng dào dạt trong đêm, phát hiện vẫn không có điều bất ngờ gì xuất hiện. Hắn gãi đầu, thực sự lơ ngơ.

Thực sự không nghĩ ra, tạm thời cũng lười suy nghĩ.

Ngưu Hữu Đạo ngước lên nhìn trời sao, phân biệt phương hướng nhờ sao trời rồi lắc người bay về phía biển rộng mênh mông. Hắn chuẩn bị đi một bước xem một bước, tin tưởng nếu đối phương có mưu đồ gì thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra đầu mối. Hiện giờ manh mối để phân tích của hắn thực sự có hạn...

"Các ngươi làm ăn thế hả? Bao nhiêu người như vậy mà có thể để cô ta dẫn người rời đi? Không được cho phép, kẻ tham gia rèn luyện không được rời khỏi đại viện kia, các ngươi không biết sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.