Nụ cười trên gương mặt La Phương Phỉ cứng đờ, sau đó miễn cưỡng cười: “Nếu sư huynh không thích hắn đến đây, để muội bảo hắn cút về là được.”
Toa Như Lai chậm rãi quay đầu nhìn nàng ta, rất muốn hỏi nàng ta đây có phải là chuyện của thánh địa Đại La hay không? Chuyện này có thể cho phép nàng tùy ý làm loạn à? Có phải nàng đang nói đùa?
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không lên tiếng, nửa lời không hợp ý cũng không có.
Thủ Khuyết sơn trang, một thành viên Phiêu Miễu các gõ một cánh cửa, đứng bên ngoài nói: “Hoàng quản sự, Đinh tiên sinh đã về, mời ngài sang đó một chuyến.”
Hoàng quản sự đang ở trong phòng không dám chậm trễ, lập tức đứng dậy bước ra ngoài, đến khu vực trọng địa của sơn trang.
Hắn ta tên Hoàng Ban, là người của thánh địa Đại Nguyên, cũng là người được điều động tạm thời đến Phiêu Miễu các để làm việc, tính chất công việc không khác gì Chưởng quỹ Bạch Ngọc Lâu của khách sạn Yêu Nguyệt thành Trích Tinh đến bí cảnh Thiên Đô. Đinh Vệ quản lý luân phiên ở Phiêu Miễu các, cho nên đã điều hắn ta đến đây để hỗ trợ.
Bên trong chủ lâu của sơn trang, Đinh Vệ đứng chắp tay nhìn cửa sổ đằng trước.
Hoàng Ban bước đến đằng sau, chắp tay hành lễ: “Đinh tiên sinh.”
Đinh Vệ vẫn quay lưng, thờ ơ nói: “Ngươi hãy sắp xếp bước rèn luyện kế tiếp cho bọn họ đi. Đồ trên bàn là ta vừa mới mang đến, bảo người phân phát xuống cho các phái.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565855/chuong-1423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.