Chương trước
Chương sau
Toàn Thái Phong đi chung với Chưởng môn. Chưởng môn đến gặp Cung Lâm Sách, còn ông ta thì đến biệt viện Mao Lư tìm Ngưu Hữu Đạo ôn chuyện.

Ôn chuyện là giả. Cởi chuông phải do người buộc chuông, hy vọng có thể từ Ngưu Hữu Đạo hóa giải tình huống chiến sự sắp nổ ra là thật.

Mặc kệ lúc trước có xem việc kết bái là thật hay không, dù sao giao tình kết bái cũng bày ra lúc này, gặp chuyện cũng dễ ăn nói hơn người khác, ít nhất cũng được xem là người quen biết cũ.

Chủ khách không nhắc đến chuyện không vui trước kia. Ngưu Hữu Đạo rất nhiệt tình, mở miệng ngậm miệng đều xưng hô “đại ca”, dùng rượu ngon thức ăn ngon để thiết đãi.

Đã đến, rượu ngon thịt ngon tất nhiên là phải nếm thử, nhưng đây không phải là mục đích chính. Sau khi ôn chuyện, Toàn Thái Phong đã nói đến chuyện chính, hy vọng Ngưu Hữu Đạo nể giao tình của hai người mà giữ chút thể diện, việc này nên dừng ở đây.

Ngưu Hữu Đạo tất nhiên cũng đem chuyện sinh tử của Huệ Thanh Bình ra mà nói.

Cuối cùng, Toàn Thái Phong buông đũa xuống: “Lão đệ, chi bằng thế này, chúng ta đều lui một bước. Ta cam đoan Huệ Thanh Bình sẽ an toàn, bảo đảm nước Tống tuyệt không động đến một cọng tóc gáy của bà ấy. Lão đệ rút binh về, sự việc cứ như vậy mà qua đi. Kể từ đó, đệ có thể bảo vệ được cho Huệ Thanh Bình, thành toàn tình nghĩa kết bái giữa đệ với bà ấy. Nước Tống của ta cũng giữ được mặt mũi, lại tránh được tổn thất khi hai nước giao chiến, cớ sao mà không làm?”

Ngưu Hữu Đạo cũng buông đũa xuống: “Đại ca, không phải là đệ không nể mặt đại ca. Nếu việc này diễn ra sớm hơn, đệ nhất định sẽ đồng ý với đại ca. Nhưng bây giờ, đệ thật sự không có cách nào đồng ý với đại ca được.”

Toàn Thái Phong do dự một chút rồi hỏi: “Ý của đệ chính là, việc này không phải do đệ làm chủ, toàn bộ là do Tử Kim động khống chế? Nếu thật sự như vậy, tại sao ta không nhìn ra. Tất cả thế lực Thương hệ đều nghe theo đệ. Chỉ cần người của Thương hệ bãi binh, dựa vào thế lực của Tử Kim động, bọn họ không thể nào gây nên cuộc chiến được. Đến lúc đó, bọn họ không thể không biết khó khăn mà quay ra.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Đại ca, không phải như vậy.

Toàn Thái Phong không hiểu: “Thế thì vì sao?”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Đại ca, ta sắp đi Thánh Cảnh rồi, có thể còn sống trở về hay không còn chưa biết. Nếu chẳng may không về được, những hứa hẹn của đại ca nói với ta có còn quan trọng không? Có lẽ đại ca sẽ nói đại ca nhất định sẽ thủ tín, nhưng nước Tống sẽ cho đại tỷ tự do sao? Nếu có thể cho tỷ ấy tự do, bây giờ thả tỷ ấy đi thì có làm sao? Nói cho cùng, tội chết có thể tha, tội sống khó tha. Nếu đại tỷ đã mất đi tự do suốt đời, còn sống có ý nghĩa gì chứ? Ta không nói ta là người trọng tình trọng nghĩa, ta chỉ hy vọng trước khi ta đi, có thể trả lại tự do cho đại tỷ, cho dù ta có chết cũng cảm thấy yên tâm. Xin đại ca thành toàn.”

Quản Phương Nghi dự thính, trong lòng cũng thở dài. Lần này Đạo gia đi, đúng là họa phúc khó liệu. Đó là Thánh cảnh, một khi xảy ra chuyện, không ai có thể cứu được, mà cũng không có ai có năng lực để cứu.

Toàn Thái Phong nghe xong, tâm trạng cũng nặng nề: “Lão đệ phúc lớn mạng lớn, ngay cả bí cảnh Thiên Đô cũng không làm gì được đệ, không có việc gì đâu. Lần này ta cũng không may. Chuyện Thánh Cảnh cũng rơi xuống đầu ta. Lão ca ta và đệ xem như cùng chung hoạn nạn.”

Ngưu Hữu Đạo sững sờ, đột nhiên bất mãn: “Đại ca đem ta ra làm trò cười sao? Ta đã xem qua danh sách Thánh Cảnh, có tên của đại ca hay không, ta còn có thể không nhớ sao? Hoàn toàn không có đại ca.”

Toàn Thái Phong than thở: “Đệ không biết rồi, nước Tống đánh với nước Yến xong, lại đánh với nước Hàn. Nước Tống đánh khó khăn đến thế nào, không nói chắc đệ cũng hiểu. Tổn thất nặng nề. Các vị sư huynh của ta đều bị trọng thương, chiến sự ngừng lại, lập tức dưỡng thương ngay. Sau khi tông môn nói chuyện lại với Phiêu Miểu các, bọn họ đã đồng ý thay người.”

Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên: “Hàn Tống ngưng chiến lâu như vậy, bị thương chắc cũng phải khỏi từ lâu rồi chứ?”

“Vì tông môn mà trọng thương, tất nhiên phải được lễ ngộ. Huống chi, chuyện bị thương này phục hồi nhanh hay không, rất khó nói, cũng có khả năng tái phát.” Toàn Thái Phong nói đến đây thì ngừng lại, dường như cảm thấy không thể nói thêm được nữa, hớp một ngụm rượu, khoát tay nói tiếp: “Haiz, tóm lại là ta không may.”

Ngưu Hữu Đạo đại khái đoán ra được lời khó nói của đối phương. Chắc chắn là người ta không muốn đi, lấy cớ bị thương ra để nói. Hắn cũng đã từng nói như vậy ở Quy Miên các, hoàn toàn có thể làm cho mình bị thương. Cái gọi là “khả năng tái phát” chính là giả tạo, ý bảo sức khỏe của mình còn chưa tốt, nhưng người ta có lý do danh chính ngôn thuận, ngay cả Phiêu Miểu các cũng đã đồng ý, nội bộ Lăng Tiêu các còn có thể nói cái gì.

Đứng từ góc độ nào đó mà nói, Lăng Tiêu các có thể đẩy người này ra, chắc chắn có liên quan đến địa vị của ông ta trong môn, chứ không đơn giản chỉ là mấy người dưỡng thương.

Khóe miệng Quản Phương Nghi bên cạnh nhếch lên. Hai người này đúng là cá mè một lứa.

“Haiz, vậy đại ca đúng là đủ xui xẻo, thật khổ cho đại ca. Nào, chúng ta cạn một chén.” Ngưu Hữu Đạo nâng chén biểu lộ sự đồng tình. Sau khi chạm chén với đối phương, uống một ngụm rượu, hắn lại nhịn không được liền hỏi: “Đại ca, lần này đến Thánh Cảnh lịch luyện là để làm gì vậy? Cần phải lịch luyện trong bao lâu? Nếu đại ca không ngại, có thể tiết lộ chút phong thanh, cũng để tiểu đệ chuẩn bị tâm lý trước.”

“Haiz!” Toàn Thái Phong vẫn thở dài như cũ: “Đệ hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Có trời mới biết đang giở trò quỷ gì. Người ta bảo làm thì làm thôi. Danh sách là theo yêu cầu của bọn họ báo lên, cứ tưởng là vậy. Ai ngờ lại xảy ra biến cố như thế, khiến cho ta chết cũng không biết chết làm sao. Ta cũng không biết ta là cái loại nấm mốc gì, ngay cả mấy chuyện kỳ lạ này cũng có thể gặp được. Ta cũng đâu có trêu ai. Đệ nói đi, chuyện này sao có thể lật lọng đổi tới đổi lui được. Chúng ta gặp phải chuyện này, không phải không may thì là cái gì?”

Trong lời nói và ngữ điệu của ông ta, đúng là một bụng bực tức không chỗ trút, lúc này đã bị Ngưu Hữu Đạo khơi ra.

“Haiz!” Ngưu Hữu Đạo cũng thở dài một tiếng: “Ai nói không phải chứ. Chúng ta đúng là đủ xui xẻo. Đại ca, sau khi đến Thánh Cảnh, chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau đấy.”

“Nói thì dễ rồi...” Toàn Thái Phong nói một nửa liền sửng sốt, phát hiện hình như chủ đề đã rời khỏi mục đích mà ông ta đến đây ngày hôm nay: “Ta nói lão đệ này, ta đã tìm đến cửa, đệ cũng nên chiếu cố ta đấy chứ.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu từ chối: “Đại ca, ta đã nói, không phải là ta không nể mặt đại ca. Nhưng liên quan đến vinh nhục sinh tử của đại tỷ, đại ca bảo ta làm sao mà đáp ứng đại ca được? Việc này không nhắc đến thì thôi, nhắc đến nhiều tổn thương tình cảm đại ca đệ chúng ta.”

Tình cảm cái rắm đấy! Toàn Thái Phong nói thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Lão đệ, không phải ta vô tình, chỉ là vì Huệ Thanh Bình mà hưng sư động chúng như vậy, không tiếc làm to chuyện, thậm chí còn chấp nhận tổn thất to lớn, ta làm sao cũng cảm thấy không ổn? Là vì Huệ Thanh Bình thật? Hay chỉ là tìm cớ?”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nói đại ca không tin, vậy thì ta không nói. Thật hay giả, thời gian sẽ nói rõ hết thảy. Ta không nhắc đến việc này nữa. Mặc kệ đại ca nhìn ta như thế nào, nếu việc của đại tỷ rơi xuống người đại ca, đại ca và ta chính là nghĩa bất dung từ. Nói đến đây được rồi, không nói nữa, chúng ta uống rượu thôi.” Nói xong, hắn lại nâng ly lần nữa.

.........

Động tĩnh của nước Yến không thể gạt được tai mắt các nước. Phản ứng lạ thường lớn đến như vậy, khiến các nước phải chú ý và cảnh giác cao độ. Các phương đều tăng cường thám tử, tập trung lực lượng tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.