Sau vài câu chào hỏi khách sáo, Tử Bình Hưu hỏi: “Đan chưởng môn đến có gì chỉ giáo hay không?”
Đan Đông Tinh khoát tay nói: “Chỉ giáo thì chưa nói đến, đến thỉnh giáo là thật. Nói ngắn gọn, Thừa tướng rất quen thuộc tình hình của nước Tống. Xin hỏi Thừa tướng, quốc lực của nước Tống bây giờ đã đủ đánh một trận với nước Yến hay không?”
Tử Bình Hưu lắc đầu thở dài: “Khắp nơi đều phải giật gấu vá vai, Đan chưởng môn chắc cũng rõ, thật không chịu nổi giày vò nữa đâu.”
Đan Đông Tinh cảm thấy kỳ lạ: “Bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong của nước Tống, Thừa tướng đứng đầu bá quan, vì sao không khuyên bệ hạ, ngược lại ngồi nhìn nước Tống lâm vào tình thế nguy hiểm?”
Tử Bình Hưu cười khổ: “Ta rất muốn khuyên nhưng ngài cũng thấy thái độ của bệ hạ đấy, trảm kiếm minh chí, ai dám khuyên?”
Đan Đông Tinh nói: “Thừa tướng ơi Thừa tướng, tính tình bệ hạ cương liệt là không sai, nhưng bệ hạ cũng không phải là người không biết chuyện...”
Đứng ngoài nghe xong, Giả Vô Quần quay người rời đi trước, cũng không đứng nghe thêm. Nói qua nói lại cũng chỉ có bấy nhiêu.
Tóm lại, nói tới nói lui cũng chỉ hy vọng Tử Bình Hưu trong tình huống này đừng bo bo giữ mình, nên lấy quốc sự làm trọng, dũng cảm đứng ra khuyên can.
Sau khi tiễn khách quý xong, Tử Bình Hưu trở lại Tây viện, ngồi đối diện Giả Vô Quần. Nói chưa đầy hai câu ý đồ của Đan Đông Tinh đến đây, Giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565832/chuong-1400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.