Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại không nghe, vẫn khư khư cố chấp: “Thánh Cảnh, ai muốn đi thì cứ đi, ta không đi. Ta còn chuyện lớn cần làm ở đây. Trước khi việc còn chưa làm xong, ta không thể nào đến Thánh Cảnh.”
Công nhiên kháng cự quyết định của môn phái. Xuân Tín Lương không nhịn được, cả giận nói: “Còn chuyện gì có thể lớn hơn chuyện trước mắt chứ?”
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp một câu: “Ta đã hạ lệnh cho người của Nam châu tiến đánh nước Tống.”
Hắn vừa nói xong, tất cả đều giật mình, ngay cả Chung Cốc Tử đang giống như người chết cũng phải động đậy gương mặt.
Trò đùa này chơi lớn thật. Cung Lâm Sách vội la lên: “Ngưu sư đệ, ngươi đang nói đùa à? Đang yên đang lành, tiến đánh nước Tống làm gì?”
Ngươi không thể nói điểm nào khác sao? Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn ông ta, nói: “Không phải trò đùa. Chưởng môn có thể đi tìm đám người Thương Triều Tông để xác minh. Ta đã ra lệnh cho bọn họ, đoán chừng bây giờ bọn họ đang tiến hành chuẩn bị. Chỉ cần xác minh thật giả, là biết ta có phải nói đùa hay không.”
Cung Lâm Sách vẫn không tin: “Chuyện lớn như vậy, vì sao ta một chút phong thanh cũng không nghe thấy? Ngươi thân là Trưởng lão Tử Kim động, vì sao không báo lên?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Tại sao Chưởng môn lại không nghe thấy phong thanh chứ? Chẳng lẽ Chưởng môn không nghe tin Hoàng hậu nước Tống bị phế sao?”
Cung Lâm Sách nổi giận: “Hoàng hậu nước Tống bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565828/chuong-1396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.