“Sao?” Quản Phương Nghi giật mình: “Chuyện gì xảy ra thế?”
........
Trở lại đại điện nghị sự, một đám người bắt đầu dựa vào tiểu sử tóm lược của Ngưu Hữu Đạo mà thương lượng bố trí, sau đó tản đi, chấp hành việc của riêng mình.
Nghiêm Lập cũng không vội đi, đến bên cạnh Cung Lâm Sách: “Sư huynh, tên Ngưu Hữu Đạo kia quá phách lối rồi.”
Cung Lâm Sách liếc xéo: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Nghiêm Lập nói: “Hắn đã nói, mặc kệ người có cứu ra được hay không, hắn cũng sẽ đến Thánh Cảnh. Còn chúng ta đã tham dự, muốn để cho hắn không cứu người ra được cũng rất đơn giản, chỉ cần tạo cho Ngô Công Lĩnh một chút lòng tin, Ngưu Hữu Đạo sẽ không cách nào thành công.”
Cung Lâm Sách chắp tay sau lưng, quay người đối mặt, hỏi: “Ngươi còn muốn làm gì?”
“A...” Nghiêm Lập lúng túng nói: “Sư huynh, đệ không có ý gì khác, chẳng qua chỉ cảm thấy Tử Kim động sao có thể để cho hắn muốn thế nào được thế đó như vậy. Chúng ta nên cho hắn biết thế nào là lễ độ, cho hắn một bài học cũng là chuyện tốt, tránh cho hắn không coi ai ra gì.”
Cung Lâm Sách lắc đầu thở dài: “Sư đệ ơi sư đệ, ngươi đang nghĩ gì thế? Ta nhớ ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, chuyện mà Ngưu Hữu Đạo làm, tất cả đều phải tăng cường đề phòng và cẩn thận. Ta hỏi ngươi, quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo và Huệ Thanh Bình sâu sắc đến mức đó sao? Vì một Huệ Thanh Bình mà làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565829/chuong-1397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.