“Sự việc đã rất rõ ràng. Chúng ta thật sự không biết tại sao Thánh Cảnh lại điểm tên ngươi. Tử Kim động còn chưa có bản lĩnh thay Thánh Cảnh quyết định. Trong tông môn chẳng ai hại ngươi cả.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đồ sư thúc, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, tên của ta nằm trên danh sách quả thật rất kỳ quái. Trong môn phái có người muốn động tay động chân cũng không phải là không thể được. Ví dụ như khi Thánh Cảnh gửi danh sách trở lại, để tông môn thay đổi tên của một Trưởng lão, thế là mọi người giấu diếm ta, lén lút đề tên của ta lên. Một đám người hợp lại hãm hại ta là chuyện hoàn toàn có khả năng.”
Trong lúc hai mắt Đồ Khoái đang trợn trừng, Chung Cốc Tử đang nhắm mắt tĩnh tọa đột nhiên cất giọng già nua: “Ngươi không phải người ngoài, cũng đều là đồng môn sư huynh đệ. Nơi này chẳng có ai có lý do hãm hại ngươi cả.”
Khi nói, ông ta vẫn không mở mắt. Nói xong lại im lặng không động đậy.
Lời nói của ông ta rất có hương vị một lời định càn khôn, nhanh chóng ép xuống lửa giận đang chuẩn bị bạo phát của Đồ Khoái.
Ngưu Hữu Đạo sững sờ, cuối cùng vẫn cung kính lên tiếng: “Vâng.”
Hắn biết rõ, nếu không nhờ có người này đang ngồi ở đây, đám người kia sẽ không cho phép hắn hung hăng càn quấy như thế.
Hắn cũng biết, nếu không có chứng cứ thiết thực, ông ấy cũng có chỗ khó xử, không dễ gì giúp hắn nói chuyện. Im lặng, xét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565827/chuong-1395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.