Liếc mắt liền có thể nhận ra? Đồ Khoái nhịn không được quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, mắt đầy vẻ ngờ vực.
Không cách nào, ông ta thạt sự không nhìn ra phần danh sách này có vấn đề, cũng có chút nghi ngờ thị lực của mình.
Chẳng lẽ là góc độ có vấn đề? Đồ Khoái không nhịn được đích thân động tay, trực tiếp đem tờ danh sách trong tay Ngưu Hữu Đạo qua, đích thân mở ra xem lần nữa.
Xem tới xem lui, lật qua lật lại xem, cũng không thể nhìn ra vấn đề gì, liền đưa chi người ở sau lưng: "Ngươi xem xem."
Xuân Tín Lương ở đằng sau cúi người nhận danh sách, vẻ mặt ngưng trọng, đứng thẳng nâng trong tay xem kỹ.
Rốt cuộc tình hình ra sao? Đám người Cung Lâm Sách ngồi ở đó, mở to mắt nhìn phản ứng liên tục di chuyển của mấy người, không dám lớn tiếng hít thở, mặc kệ có phải là giở trò rồi hay không, đều có loại cảm giác bị tình nghi chờ đợi tuyên án.
Thần sắc ngưng trọng trên mặt Xuân Tín Lương cũng dần dần biến thành vẻ nghi ngờ, đặt tay lên ngực tự hỏi, ông ta cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Giương mắt nhìn mọi người, ông ta lại cúi người về phía Chung Cốc Tử dâng danh sách lên: "Sư huynh, hay là người dùng chưởng nhãn thử?"
Chung Cốc Tử ngồi đó không nhúc nhích,vẫn nhắm mắt như tượng gỗ như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ông ta không thể không nghe thấy, rõ ràng dáng vẻ vì tỏ ra công bằng không nhúng tay mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565826/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.