Chương trước
Chương sau
Văn Vũ Yên liếc xéo Ngưu Hữu Đạo, trong lòng nghĩ về tình hình trên bức thư, trước đó còn nghi ngờ liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại không hề có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh có liên quan đến Ngưu Hữu Đạo, đặc biệt là nhìn tình huống trước mắt, hình như việc này không phải do Ngưu Hữu Đạo quyết định.

Cung Lâm Sách hơi bực mình, thằng nhãi này bình thường ngang ngược kêu la sao giờ lại trở nên ngoan ngoãn như vậy, không biết có phải giả vờ cho người ngoài xem không hay là như thế nào, ông ta cũng chẳng thể chỉ trích được gì, người ta nói lời giữ lời giao toàn quyền cho tông môn xử lý, ông ta còn có thể nói gì?

Ông ta chỉ có thể khẽ gật đầu, thế là Ngưu Hữu Đạo lại ngồi xuống, ra dáng nghiêm túc dự thính.

“Cung huynh, xem ra cái giá này vẫn phải do huynh tự đưa ra rồi.” Văn Vũ Yên cười lạnh một tiếng, ông ta cũng không phải kẻ hồ đồ, nói thẳng: “Đừng vòng vo nữa, vòng vo ta không hiểu được mà huynh cũng phiền phức. Muốn bao nhiêu hoặc muốn cái gì cứ nói thẳng ta nghe đi.”

Ông ta đang “đe dọa” để ép Cung Lâm Sách, cũng là đang đe dọa Tử Kim động chắc chắn vào, chỉ cần chắc chắn rồi.

Thiên Hỏa giáo ông ta sớm muộn gì cũng trả đũa lại, người của Tử Kim động sẽ không thể trốn mãi ở đây không bước ra, chắc chắn sẽ có người phải đi lại bên ngoài. Tử Kim động có thể làm mùng một thì Thiên Hỏa giáo ông ta cũng có thể làm ngày rằm.

Cung Lâm Sách cũng không ngu đến mức dính vào đấy, ông ta trầm giọng nói: “Vũ Văn huynh nói vậy cũng không đúng rồi, thế nào gọi là ra giá? Nếu huynh cứ nhất định phải bàn giá cả, vậy ta muốn hỏi huynh, thể diện của Tử Kim động đáng giá bao nhiêu, thể diện của Thiên Hỏa giáo đáng giá bao nhiêu? Nếu huynh cứ nói như vậy thì chẳng còn gì để bàn cả, cá cược là do hai bên cam tâm tình nguyện ký kết, có người của Thiên Hạ Tiền Trang làm chứng, chịu cược chịu thua, chúng ta cứ chấp hành theo điều ước là được, tránh lại cứ phải tranh chấp tổn thương hòa khí.”

Bên Cung Lâm Sách cứ cắn chặt vấn đề vì “thể diện”, là đệ tử Thiên Hỏa giáo cố ý chạy tới gây sự, bên ông ta phạt nhẹ răn mạnh là chuyện nên làm.

Hành vi đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ của đối phương khiến Văn Vũ Yên rất tức giận, nhưng vẫn câu nói đó, người ta chiếm cái lý, ngươi đang đi cầu người ta.

Văn Vũ Yên không thể nuốt cơn giận này xuống: “Vậy đổi lại cách nói khác, làm thế nào Tử Kim động mới thả người?”

Cung Lâm Sách: “Thả người không khó! Khó khăn là, không thể dễ dàng thả người, Tử Kim động không thể để mặc người ta tùy tiện đến gây sự, gây sự xong lại dễ dàng rời đi, cho dù là ở môn phái nào thì cũng chẳng có đạo lý như vậy. Tùy tiện thả người ta cũng không cách nào ăn nói với người dưới, dù sao cũng phải cho mọi người từ trên xuống dưới một công đạo chứ đúng không nào?”

Văn Vũ Yên: “Muốn công đạo gì?”

Ngưu Hữu Đạo ngồi dự thính nghe mà cười thầm, vòng tới vòng lui cũng đã quay trở về, chẳng qua chỉ vì một cách nói thôi mà cứ không ngừng lòng vòng.

Cung Lâm Sách: “Chịu nhận lỗi!”

Văn Vũ Yên: “Ta đã đến nhận lỗi rồi vẫn chưa đủ sao?”

Cung Lâm Sách: “Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, Vũ Văn huynh cảm thấy ta có thể ăn nói với trên dưới bản phái không?”

Văn Vũ Yên: “Xem ra còn cần một vài thứ có tính thực chất.”

Cung Lâm Sách: “Chẳng lẽ Vũ Văn huynh cảm thấy không nên sao?”

Văn Vũ Yên: “Cần phải xin lỗi cái gì thì mới có thể để ta dẫn người đi?”

Đã nói đến mức độ này rồi, Cung Lâm Sách cũng không khách khí nữa: “Hai phái ta và huynh có thể đi đến hôm nay đều không dễ dàng gì, thể diện môn phái vô giá, mặc dù vô giá, ta cũng sẽ không làm Vũ Văn huynh khó xử, thế này đi, ba mươi vạn con chiến mã, ngoài ra còn thêm ba trăm triệu kim tệ!”

Lông mày Ngưu Hữu Đạo nhướn lên, cái giá khởi điểm này thực sự hơi cao quá, có điều cũng có thể lý giải được, ra giá chắc chắn phải ra cao, hai bên mới có không gian để đàm phán.

Lời vừa nói ra, bên Thiên Hỏa giáo phía đối diện có vài người đứng bật dậy, ai nấy đều giận tím mặt.

Văn Vũ Yên không muốn khiến mọi chuyện căng thẳng, ra hiệu mọi người bình tĩnh ngồi xuống đã.

“Cung huynh, cái giá huynh đưa ra hơi quá đáng rồi đấy. Chuyện chiến mã huynh nên biết, cả Tề quốc tổng cộng chỉ có tập ba mươi vạn con chiến mã, thế này là đã vượt qua phạm trù Thiên Hỏa giáo ta có thể định đoạt! còn cả ba trăm triệu kim tệ, đây là giá trên trời, ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho các người. Huynh nói không làm khó ta, đây mà bảo không làm khó ta cái gì chứ?” Văn Vũ Yên nghiêm nghị chất vấn.

Cung Lâm Sách cũng không tức giận, hỏi lại: “Vũ Văn huynh cảm thấy thể diện của Tử Kim động ta đáng giá bao nhiêu, huynh nói thử xem?” Cho phép đối phương trả giá.

Văn Vũ Yên: “Chỉ bàn việc chính, đừng kéo thể diện gì đó vào, Thiên Hỏa giáo ta đến nhận lỗi là đã cho thể diện rồi. Ba mươi vạn con chiến mã cùng ba trăm triệu kim tệ là chuyện không thể. Cùng lắm ta chỉ có thể đưa một ngàn vạn kim tệ! Vì chuyện này đền bù một ngàn vạn Thiên Hỏa giáo ta cũng đã mất hết mặt mũi rồi, cũng đủ nể mặt Tử Kim động huynh rồi! Nếu Tử Kim động huynh thật sự không chấp nhận, vậy giờ các ngươi có thể giết phu thê Côn Lâm Thụ đi, Thiên Hỏa giáo ta chấp nhận đấy!”

Giờ giết thẻ đánh bạc Côn Lâm Thụ này là chuyện không thể, còn về phần một ngàn vạn kim tệ, con số này cách yêu cầu Tử Kim động mong muốn quá xa, kết quả không cần nghĩ cũng biết.

Hai bên lập tức cãi rùm beng, không phải Cung Lâm Sách và Văn Vũ Yên cãi, mà những người khác của hai bên tranh chấp với nhau.

Ngưu Hữu Đạo ngồi yên đó nhìn hai bên cãi qua cãi lại, không rên một tiếng, là kẻ im lặng nhất, rõ ràng, hắn cũng đã nhận ra ánh mắt Văn Vũ Yên thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn.

Cãi đến cuối cùng, lần đàm phán này rõ ràng không thể tiếp tục, đành phải tạm dừng.

Người của Thiên Hỏa giáo tiếp tục ở lại cân nhắc, cãi thì cãi, chuyện ăn uống chiêu đãi vẫn không thể thiếu được.

Cung Lâm Sách cũng dẫn đám người Tử Kim động tạm thời rời khỏi đây.

Ra khỏi nơi chiêu đãi khách quý, Ngưu Hữu Đạo cũng rời đi, Cung Lâm Sách gọi hắn lại: “Ngưu sư đệ, cùng đến đại điện bàn bạc việc này đi.”

Ngưu Hữu Đạo nhún vai: “Xin miễn thôi, ta không có quyền tham gia quyết sách, hơn nữa, việc này đã giao cho tông môn xử lý, ta nói lời giữ lời, các ông từ từ nói chuyện, ta đi về trước, lúc nào đàm phán lại goi ta một tiếng là được.” Hắn chắp tay rời đi, không muốn cuốn vào vụ đàm phán nhàm chán này.

“Chúng ta thì vất vả, còn hắn cứ như người không có chuyện gì, cuối cùng ngồi đợi chia lợi là được.” trưởng lão Mạc Linh Tuyết có vẻ bất mãn buông một câu.

Nghiêm Lập buông tiếng thở dài: “Mạc sư tỷ, xem ra tỷ thật sự không hiểu rõ hắn, một khi hắn nhúng tay, e sự việc sẽ có biến đổi, ta cảm thấy hắn có thể không tham gia vào chuyện này là việc rất tốt.”

Cả đám đưa mắt nhìn bóng lưng Ngưu Hữu Đạo rời đi, không nói nhiều, cùng nhau trở về đại điện nghị sự tông môn trao đổi.

Ngưu Hữu Đạo trở lại Mao Lư biệt viện, Quản Phương Nghi đang chờ lập tức hỏi Ngưu Hữu Đạo đã bàn thế nào, Ngưu Hữu Đạo kể sơ lại, nói không cần để ý, một hai lần căn bản không thể nào bàn bạc ổn thỏa được, bên này cứ lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ có một chữ, chờ!

Chạng vạng tối, tiếng tụng kinh của chúng tăng Nam Sơn tự vang lên, là thời khắc chim trở về tổ, Văn Vũ Yên dẫn một nhóm người đi tới Mao Lư biệt viện.

Đối mặt với công phu sư tử ngoạm, không cắn được một miếng thật lớn sẽ không buông của Tử Kim động, Thiên Hỏa giáo không thể nghĩ được cách gì. bức thư kia dù sao cũng đã để lại vết hằn trong lòng người Thiên Hỏa giáo, cuối cùng vẫn cảm thấy nên thăm dò thử, chuẩn bị xem thử tình hình hẵng nói.

Suy nghĩ đương nhiên sẽ không nói với Tử Kim động, chỉ nói là muốn xác định xem phu thê Côn Lâm Thụ có còn ở đây không, có sống hay không, nếu người đã không còn, Thiên Hỏa giáo cũng không cần thiết phải bàn nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.