Chương trước
Chương sau
Đối mặt với yêu cầu này, Tử Kim động không thể nào từ chối, chỉ có thể để đối phương đi xác nhận thử con tin.

Tịch dương đẹp vô cùng, tầng tầng lớp lớp trong khu rừng nhuộm màu hoàng hôn, rừng núi hoàn toàn tự nhiên là đẹp nhất.

Nghiêm Lập bước tới trước một bước, nói sơ tình hình Ngưu Hữu Đạo.

Vừa kể xong tình hình, được Ngưu Hữu Đạo đồng ý, mấy người Văn Vũ Yên cũng tới rồi, Cung Lâm Sách cũng dẫn theo một số người đi cùng.

Nghiêm Lập tới trước một bước đã dẫn theo một nhóm người của Tử Kim động tới, đều là cao thủ của Tử Kim động, đề phòng kỹ quanh Mao Lư biệt viện, đề phòng Thiên Hỏa giáo bí quá làm liều. Côn Lâm Thụ này chính là tấm thẻ để đàm phán, trước khi chưa ăn được miếng thịt vào miệng, Tử Kim động sẽ không cho phép phế bỏ dễ dàng.

Ngay lập tức, bầu không khí của cả Mao Lư biệt viện hoàn toàn khác.

Ngưu Hữu Đạo bước nhanh đến cổng đón khách.

Cung Lâm Sách liếc mắt khẽ gật đầu với Nghiêm Lập, biết đã đánh tiếng trước liền cười hỏi: “Ngưu trưởng lão, Vũ Văn chưởng môn bọn hắn muốn xác định thử phu thê Côn Lâm Thụ có khẻ mạnh không, Tử Kim động chúng ta vẫn chưa đến mức không hiểu nhân tình như vậy, cứ để bọn hắn xác nhận thử một chút đi.”

Ngưu Hữu Đạo có chỗ chần chờ nói: “Phu thê Côn Lâm Thụ làm gì có mặt mũi nào gặp Thiên Hỏa giáo, không muốn gặp biết phải làm sao đây?

Cung Lâm Sách lập tức nhìn sang Nghiêm Lập, lẽ nào mình đã hiểu nhầm, vẫn chưa đánh tiếng trước sao?

Nghiêm Lập sững sờ, đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, giật giật tay áo Ngưu Hữu Đạo, có vẻ như đang hỏi, ngươi có ý gì, vừa nãy không phải đã vui vẻ đồng ý rồi sao?”

Văn Vũ Yên hờ hững nói: “Người đang ở trong tay ngươi, bọn họ có gặp hay không có lẽ do ngươi quyết định, có cho phép bọn họ không?” Trong lúc nói vẫn cẩn thận quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, không còn cách nào khác, ai đưa thư đến Thiên Hỏa giáo căn bản vẫn chưa cách nào xác nhận được.

Nếu xác định một trăm phần trăm là Ngưu Hữu Đạo làm, vậy thì không cần dài dòng nữa, nếu đã xác nhận Ngưu Hữu Đạo sẽ không đưa ra điều kiện gì, xác nhận Ngưu Hữu Đạo có thể giải quyết êm xuôi việc này, chắc chắn phải tìm thẳng Ngưu Hữu Đạo nói chuyện.

Nhưng Ngưu Hữu Đạo trước mặt lại có vẻ việc này không liên quan gì tới ta, tất cả đều giao cho Tử Kim động quyết định.

Đến đây thăm dò cũng chỉ muốn xác nhận thử có phải Ngưu Hữu Đạo lo lắng bên Tử Kim động không, cũng là muốn cho Ngưu Hữu Đạo có một cơ hội tiếp xúc riêng với bên này, nếu thật sự có cách giải quyết, điều kiện lại phù hợp, Văn Vũ Yên ông ta không ngại phối hợp một chút.

Ngưu Hữu Đạo: “Cái này ấy à, con người ta không thích miễn cưỡng người khác.” Nói xong nhìn về phía Cung Lâm Sách, rõ ràng đang trưng cầu ý kiến Cung Lâm Sách.

Thái độ này khiến Cung Lâm Sách thầm hài lòng, chí ít trông có vẻ chưởng môn ông ta cũng có chút sức nặng.

Văn Vũ Yên cũng nghiêng đầu nhìn sang Cung Lâm Sách đứng bên, có vẻ đang hỏi ý tứ.

Cung Lâm Sách khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo: “Cứ mang ra gặp đi.”

Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu: “Chưởng môn, có thể nói chuyện riêng một câu không?”

Đang nhiều người nhìn vào như vậy, ngươi làm cái quái gì thế? trong lòng Cung Lâm Sách thầm nói, có điều vẫn nở nụ cười xin lỗi với Văn Vũ Yên, đi theo Ngưu Hữu Đạo sang một bên.

Chủ nhân không mời vào, cả đám người đứng chờ ở cửa Mao Lư biệt viện, đưa mắt nhìn hai người bước sang một bên.

Quản Phương Nghi chờ ở cổng cũng tò mò, không biết vị Đạo gia này lại muốn làm cái gì.

Viên Cương đứng trên một góc mái hiên tường viện ánh mắt lạnh lùng quan sát, Tam Hống đao đeo sau lưng.

Hai người đi sang một bên, bên trên không có tai mắt, không sợ bị người ta nghe lén, Cung Lâm Sách nhíu mày thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo thấp giọng đáp: “Ta chẳng muốn làm gì cả. Việc này không phải do tông môn xử lý sao? Đưa người tới chỗ ta làm gì? Ta nói này chưởng môn, không phải tông môn định lợi ích thì mình lấy, còn tức giận của Thiên Hỏa giáo thì để ta gánh đấy chứ?”

Cung Lâm Sách vừa bực mình vừa buồn cười: “Ta hỏi ngươi đang nghĩ đi đâu vậy? Nghiêm Lập không nói rõ với ngươi sao? Bọn hắn muốn gặp người một lần, muốn xác nhận lại con tin chứ không có ý gì khác. Ta nói ngươi biết, cái động tác lén lén lút lút này của ngươi bị thừa rồi, cẩn thận kẻo người ta lại thật sự chĩa mũi giáo lên người ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo: “Để bọn hắn gặp nhau lúc này có thích hợp không? Ta lo xảy ra chuyện!”

Cung Lâm Sách: “Đang ở trong hang ổ của chúng ta, nhiều người đề phòng như vậy, sao có thể xảy ra chuyện được?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn đám người ở cổng, lại thấp giọng nói: “Chuyện đã rất rõ ràng, chỉ cần đồng ý với điều kiện của chúng ta, chúng ta sẽ thả người đi ngay, chúng ta không thả người, bọn hắn cũng có thể không đưa đồ cho chúng ta, con tin có thể xảy ra vấn đề gì sao, có đáng để cố ý chạy tới đây một chuyến không? Ông không cảm thấy việc này quá kỳ quái sao? Lỡ như vừa gặp mặt, phu thê Côn Lâm Thụ nhận được ám thị gì từ bọn hắn rồi tự vẫn gì đó, chúng ta tốn sức làm cho gà bay trứng vỡ thế này chẳng phải sẽ thành trò cười sao?”

Cung Lâm Sách liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Nghiêm Lập nói lòng nghi ngờ của ngươi rất nặng, xem như hôm nay ta được thấy rồi đấy, có khoa trương như ngươi nói không? Chỉ gặp mặt, tùy tiện nói vài lời là có thể ám chỉ bọn hắn tự sát? Được rồi, cho dù là có khả năng này thì ngươi không biết đường hạ cấm chế lên người con tin trước à? Nhiều người nhìn như vậy, có thể cho phép con tin muốn tự vẫn là tự vẫn sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta dẫn người ra ngoài, các người có trắng trợn cướp đi luôn không?”

“...” Cung Lâm Sách nghẹn lời một hồi mới dở khóc dở cười nói: “Ngươi nghĩ gì thế? Muốn cưỡng đoạt mà còn cần chờ đến bây giờ sao? Ngươi cho Tử Kim động là nơi nào, có thể cho phép người ta cướp đồ ra tay đánh nhau trong môn sao, ngươi nghĩ môn quy là để trang trí à?”

“Nào nào, chỉ là hỏi thôi mà, chưởng môn đừng để ý nữa.” Ngưu Hữu Đạo liên tục đổi giọng khoát tay, ho khan hai tiếng lại chần chờ nói: “Ý chưởng môn là, cứ để bọn hắn gặp nhau như vậy à?”

Cung Lâm Sách: “Chỉ cần ngươi khống chế người rồi thì gặp một lần cũng không vấn đề gì.”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Nếu chưởng môn cũng đã nói như vyaaj, ta chỉ có thể làm theo thôi. Có điều chưởng môn, ông đừng lừa ta đấy!”

“Ngươi nói cho rõ ràng đi, ta lừa ngươi cái gì?”

“Được được được, cứ làm vậy đi!”

Hai người quay lại, cả đám người đang chờ ở cửa trong mắt đều lộ tia nghi ngờ nhìn hai người, cũng không biết hai người này đang mưu đồ bí mật cái gì.

“Chư vị, mời vào bên trong!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời vào, dẫn cả đám người tiến vào Mao Lư biệt viện và nháy mắt ra hiệu với Quản Phương Nghi, nói: “Đi, cô đích thân đi dẫn người tới.”

“Rõ!” Quản Phương Nghi hiểu ý gật đầu, xoay người đi.

Cả đám không thể kìm được nhìn Quản Phương Nghi thên mấy cái, đặc biệt là những người đến từ Thiên Hỏa giáo, nhớ lại năm đó, vị này là Hồng Nương Tề kinh xinh đẹp nổi danh thiên hạ, giờ lại trở thành nô bộ ngoan ngoãn nghe lời của Ngưu Hữu Đạo, cũng chẳng biết có phải đây là sở thích của Ngưu Hữu Đạo không, nếu không sao cứ đem chuyện làm nô bộc ra làm tiền đặt cược vậy.

Quản Phương Nghi không biết suy nghĩ của đám người này, chỉ đi sâu vào trong nội trạch, tìm tới gian phòng giam lỏng Hỏa Phượng Hoàng, mở cửa bước vào.

Hỏa Phượng Hoàng đang chìm trong chán nản khó kìm chế được giật mình, đột nhiên có người bước vào làm nàng ta ngạc nhiên đứng dậy.

Nàng ta thấy là Quản Phương Nghi, là nữ nhân thì tâm trạng hơi ổn định lại, chậm rãi ngồi xuống, quay đầu nhìn sang một bên.

Quản Phương Nghi đi đến trước mặt nàng ta, buông tiếng thở dài: “Xem ra Đạo gia nói không sai, Thiên Hỏa giáo thật sự sẽ không dễ dàng từ bỏ Côn Lâm Thụ.”

Hỏa Phượng Hoàng quay đầu nhìn về phía bà ta, ánh mắt vô cùng thắc mắc, như đang hỏi bà ta có ý gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.