Nghiêm Lập đi ngược về trong hành lang ngồi xuống cạnh Ngưu Hữu Đạo, thấy hắn an phận, ông ta cũng yên lòng.
Mấy lời dông dài bị cắt ngang giữa chừng giờ lại khởi động lại, Văn Vũ Yên dường như đã không còn kiên nhẫn nghe tiếp, lên tiếng nói: “Cung huynh, chuyện đã xảy ra ta cũng có nghe nói, cũng không nhọc Cung huynh phải tiếp tục lãng phí nước bọt. Nếu chúng ta đã tới rồi thì cũng tức là đã bồi lễ xin lỗi rồi, vẫn mong Cung huynh nể mặt ta, để ta đưa người về.”
“Haizz...” Cung Lâm Sách buông tiếng thở dài: “Vũ Văn huynh, đương nhiên ta sẵn sàng nể mặt huynh, nhưng huynh cũng không thể để ta mất mặt quá đúng không nào? Đệ tử Thiên Hỏa giáo của các huynh hình như hơi quá đáng, chỉ là một đệ tử nhỏ bé bên dưới mà dám chạy tới tông môn Tử Kim động khiêu chiến trưởng lão Tử Kim động ta, thắng, Tử Kim động ta mất hết thể diện, thua, hắn chẳng có chuyện gì, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Nếu ta dễ dàng bỏ qua thì bảo sau này ta ăn nói với đệ tử từ trên xuống dưới của ta như thế nào đây?”
Vấn đề này khiến Văn Vũ Yên rất tức giận, lúc đầu ông ta đã không đồng ý cho Côn Lâm Thụ đi khiêu chiến, cả đám trưởng lão cùng nhau cam đoan với ông ta, Ngưu Hữu Đạo chấp nhận lời khiêu chiến thì thôi, nếu không chấp nhận cũng sẽ không gây chuyện, kết quả lời cam đoan kia chỉ như đánh rắm, vẫn gây ra chuyện rồi.
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565804/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.