Chương trước
Chương sau
Nàng ta là một người phụ nữ rất thanh cao, có thể không kiên trì như thế thật không dễ dàng, chuyện này đối với nàng ta mà nói quả thực là nhục nhã vô cùng, thế là có một màn trước mắt.

"...." Ngưu Hữu Đạo im lặng, hắn không biết chuyện đã xảy ra, nghĩ không ra, này làm sao là nhục nhã được?"

Sửng sốt một chút, bình tĩnh nói: "Tiêu cô nương, cô nghĩ nhiều rồi, bất luận cô tin hay không, ta đây cũng vì muốn tốt cho cô!"

Có liên quan đến mưu đồ của Nghiêm Lập và Sơn Hải, hắn bây giờ không tiện lật trần.

Đã không còn gì để nói với loại phụ nữ này, Ngưu Hữu Đạo để lại một câu nói liền quay người rời đi.

Tư Đồ Diệu hét một tiếng: "Lão đệ, lên đường bảo trọng!"

Ngưu Hữu Đạo không quay đầu lại nữa, chỉ có Vu Chiếu Hành và mẹ con Vân Cơ ba người đi theo.

Tâm tình Ngưu Hữu Đạo rất phức tạp, tâm tình của một đám người Vạn Động Thiên phủ cũng phức tạp, đều biết việc làm này thực sự là có lỗi với Ngưu Hữu Đạo, nếu không phải trong bí cảnh Thiên Đô, dựa vào thế lực Nam Châu mà Ngưu Hữu Đạo nắm giữ trong tay có thể chi phối sinh tử của Vạn Động Thiên phủ, bọn họ căn bản không dám làm như vậy, này cũng coi như là ở đây thấy Ngưu Hữu Đạo dễ bắt nạt.

Một đám người Đại Thiện Sơn nhìn có chút hả hê, suy nghĩ một khi Ngưu Hữu Đạo chết ở đây, bên phía Nam Châu có lẽ có triển vọng.

Ánh mắt Nhan Bảo Như lấp loé.

Khuôn mặt Nhan Bảo Như lạnh lẽo đưa mắt nhìn, oán hận trong ánh mắt khó mà che giấu.

Chử Phong Bình cũng im lặng, từ đầu đến cuối vẫn chưa trực tiếp để lộ đệ tử này ra, chính là muốn chừa chút mặt mũi cho đệ tử này, không ngờ đến đệ tử này lại chủ động lộ ra.

"Aizzzzz!" Nghiêm Lập buông tiếng thở dài, vừa quay đầu lại, nhìn thấy ba người phụ nữ tụ lại một đống nơm nớp lo sợ, nhìn không được hỏi một câu: "Ba người các ngươi không phải là thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo sao?"

Đổng Kim Hoàn, An Diệu Nhi, Lâm Phi Yến ba người nhìn nhau, câu hỏi này khiến người ta lúng túng.

Chỉ có điều đối với Nghiêm Lập mà nói, cần phải quan tâm đến ba người bọn họ lúng túng hay không sao?

Lại là Đổng Kim Hoàn lên tiếng đáp lại: "Chúng tôi không phải là thủ hạ của hắn, ba người chúng tôi là đệ tử của Lưu Tiên tông, Linh Tú Sơn và Phù Vân tông."

Nghiêm Lập nhíu mày nói: "Chẳng lẽ Lưu Tiên tông, Linh Tú Sơn và Phù Vân tông không phải là nhân mã dưới trướng Ngưu Hữu Đạo hay sao? Các ngươi bây giờ phản bội hắn, không sợ quay về không cách nào giao phó với tông môn sao?"

Đổng Kim Hoàn ấp a ấp úng một câu: "Tu vi của ba người chúng tôi thật sự khó mà gánh vác trách nhiệm lớn, vốn không đến phiên chúng tôi, là Ngưu Hữu Đạo đã chọn ba người chúng tôi." Lời này là nghiêng đầu nói với hai người còn lại, giống như đang hỏi hai người có phải hay không.

An Diệu Nhi vội vàng gật đầu, còn bổ sung thêm một câu: "Lúc Ngưu Hữu Đạo ở Mao Lư sơn trang đã có mưu đồ bất chính với ba người chúng tôi, chúng tôi vẫn luôn né tránh hắn."

Đổng Kim Hoàn lại nói tiếp: "Ngưu Hữu Đạo lần này chọn ba người chúng tôi đến, chúng tôi không cách nào từ chối, kỳ thực chúng tôi rất sợ, sợ khó thoát khỏi thủ đoạn hiểm độc của hắn, không ngờ đến có thể có cơ hội thoát khỏi hắn."

Lời này có ý gì, kẻ không ngốc đều biết.

Bọn họ bây giờ rất sợ hãi, cũng biết bản thân làm như vậy không chân chính, lại sợ đám người vì vậy mà căm ghét bọn họ, không tiếc bịa đặt chà đạp huỷ hoại danh tiếng của Ngưu Hữu Đạo, nhằm chứng minh bản thân không phải phản bội, vì cầu tự bảo vệ mình mà hắt nước bẩn lên người Ngưu Hữu Đạo.

Đây chính là giậu đổ bìm leo mà mọi người thường nói, người thất thế bị những người xung quanh hiếp đáp, nhiều người thừa cơ hội đả kích khiến cho suy sụp hoàn toàn, vừa thấy Ngưu Hữu Đạo thất thế, liền lập tức muốn vạch rõ quan hệ với Ngưu Hữu Đạo, độc nhất là lòng dạ đàn bàn quả thật không nói sai.

Sự việc thật hư như thế nào, Lâm Phi Yến biết rõ trong lòng, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu.

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là vậy, chẳng trách Lưu Tiên tông ba phái lại phái ra ba nữ nhân tuổi trẻ mỹ mạo đến, hoá ra Ngưu Hữu Đạo ẩn chứa tâm tư dơ bẩn, đương nhiên rước lấy một số người vô liêm sỉ, tiếp tới đồng tình với ba nữ nhân này....

Người phía này đã rời xa nước Yến, đám người Ngưu Hữu Đạo dừng lại ở một ngọn núi, không thể mù quáng chạy loạn, chuẩn bị lập lại kế hoạch một lần nữa.

Nhìn xem người ở bên cạnh mình, chỉ còn lại mẹ con Vân Cơ và Vu Chiếu Hành.

Đối với lần này, nếu như nói trong lòng Ngưu Hữu Đạo không chút cảm khái gì là không thể nào.

Trước mắt, mẹ con Vân Cơ là bởi vì hắn nắm trong tay tử huyệt, không dám phản bội.

Mà Vu Chiếu Hành cũng là bị ép bất đắc dĩ, hắn từng uy hiếp bên phía Ma giáo, một khi hắn không thể sống sót trở về, thân phận che giấu của Vu Chiếu Hành sẽ lộ ra ánh sáng.

Cho nên hắn biết rõ, nếu như không phải có những nguyên nhân này, ba người này cũng sẽ không đi với hắn, mối quan hệ được gọi là kết bái giữa hắn và Vân Hoan đối diện với thế cục này căn bản không đáng tin cậy.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Nguỵ Đa, tên cà lăm đó thật sự khiến người ta phiền lòng, cũng không biết bây giờ như thế nào rồi?

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao lại muốn trở mặt với Chử Phong Bình?"

Vấn đề này bọn họ mãi vẫn không nghĩ ra, bọn họ không tin Ngưu Hữu Đạo không rõ ràng mối quan hệ lợi hại trong đó, lúc này dừng lại, Vân Cơ cuối cùng nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Tiêu Như Anh ban nãy, các ngươi cũng thấy rồi, Chử Phong Bình muốn ta cưới nàng ta...." Ngưu Hữu Đạo đem đầu đuôi câu chuyện nói ra.

Bên cạnh hắn chỉ mấy người này, không nên tiếp tực nghi ngờ lẫn nhau, để đoàn kết nhất trí, Ngưu Hữu Đạo không giấu diếm bọn họ, nói ra nguyên nhân.

Ba người nhìn nhau, không ai ngờ đến lại là nguyên nhân này.

Dù cho Vân Cơ là nữ nhân, đối với chuyện này cũng có chút ngoài ý muốn, trầm ngâm nói: "Thế đạo này đối với nữ nhân không công bằng, đồng ý không phải là chuyện bình thường hay sao? Hà tất phải khiến bản thân rơi vào bước đường cùng, có đáng không?"

“Đáng giá không?” Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, tự giễu: “Có lẽ là vì ta không phải là người của thế giới này.”

Vu Chiếu Hành bỗng lên tiếng: “Nơi này là bí cảnh Thiên Đô, chúng ta đều không phải là người của thế giới này.”

Không đề cập đến vì sao lại đi theo trước đó, bây giờ ngược lại ông ta có chút bội phục Ngưu Hữu Đạo. Đứng trước sự cám dỗ lựa chọn sinh tử, hắn vẫn có thể thủ vững ranh giới cuối cùng, đối với loại người có địa vị như Ngưu Hữu Đạo mà nói, thật sự khó có được, bởi vì hy sinh quá lớn.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, biết ông ta đã hiểu lầm ý của hắn.

Vân Hoan thở dài. Hắn ta thấy, để phụ nữ bức mình đến đường cùng thật sự không đáng. Một cô gái gặp dịp thì chơi giết thì cứ giết, có cái gì mà không thể ra tay? Nhưng sự việc đã như vậy, nói cái gì cũng không còn ý nghĩa.

Vu Chiếu Hành quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra với Nhan Bảo Như thế? Ngươi kéo nàng ta rồi lại từ chối nàng ta.”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Cô gái này là địch hay bạn, ta còn chưa thể xác định chính xác, nhưng trải qua tìm hiểu sơ bộ, cũng xem như nắm chắc trong lòng, hẳn là vì ta mà đến. Ta nghĩ không ra nàng ta có lý do gì để giúp ta, khả năng là địch tương đối lớn hơn.”

Mọi người nhìn nhau, lúc này mới kịp phản ứng. Thì ra vừa kéo vừa đẩy chẳng qua chỉ để thăm dò.

Vu Chiếu Hành nói: “Không biết là địch hay bạn, nói cách khác, ngươi và nàng ta không có ân oán cá nhân, vậy là ai phái tới?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Kẻ muốn giết ta nhiều lắm, ta nào biết được là ai phái tới chứ? Ta chỉ biết xếp hạng của nàng ta trong Đan bảng cao hơn ngài. Cho nên, ta nghĩ cách xa nàng ta vẫn tốt hơn.” Hắn nhìn về phía trước: “Mặc kệ là đến giúp ta hay là giết ta, tóm lại cũng là vì ta mà đến, sợ là sẽ còn đến tìm ta, mọi người cẩn thận chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.