"Thú vị." Chử Phong Bình lớn tiếng cười ha ha, sau đó lên tiếng tăng thêm can đảmcho ba người: "Yên tâm, đều là tu sĩ nước Yến, có ta ở đây, có lời cứ nói thẳng, không cần sợ hắn."
Có người chống lưng, Đổng Kim Hoàn yếu ớt trả lời: "Đạo gia, ba người chúng tôi năng lực có hạn, e là không giúp được gì cho Đạo gia, không muốn trở thành gánh nặng của Đạo gia."
Hai người khác cũng yếu ớt gật đầu, tỏ ý tán thành.
Trong chốc lát, mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo: "Aizzzz!" Tư Đồ Diệu cúi đầu thở dài.
Ngưu Hữu Đạo rất bất ngờ, ba người này có thể nói chính là thủ hạ của hắn, hơn nữa sư môn của ba người cũng dặn dò qua ba người nhiều lần rằng phải nghe lời hắn, hắn thật không ngờ đến ba người này cũng sẽ ở trước mặt mọi người phản bội hắn!
Thời khắc này, thói đời nóng lạnh, lòng người dễ thay đổi, lực xung kích cho người to lớn như thế!
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trở nên sáng ngời dị thường, khẽ gật đầu nói: "Được! Ngước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao, các ngươi muốn ở lại thì ở lại đi, ta không trách các ngươi!" Dứt lời quay người, không còn lưu luyến bất cứ thứ gì, dứt khoát rời đi.
Thấy Ngưu Hữu Đạo chán nản cụp đuôi xéo đi, Chử Phong Bình vẻ mặt vui sướng, tựa như mở miệng ác ý, nhưng trong lòng xấu hổ khó mà ổn định lại như cũ, lần này đến vẫn chưa đạt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565568/chuong-1136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.