Ngưu Hữu Đạo không có ý đó, cũng không đáng phải lấy phương thức thông gia để khống chế Nam châu. Vì thế, mọi người mở miệng hoàn toàn không thích hợp.
Nói trắng ra, Thương Thục Thanh như vậy, đã không xứng với Ngưu Hữu Đạo.
Có một số việc một khi bỏ qua, khả năng sẽ vĩnh viễn bỏ qua.
Thiên lao Tống Kinh, La Chiếu vừa tiếp nhận thẩm vấn xong được giải về phòng giam.
Chạng vạng tối, cửa thiên lao một lần nữa mở ra. Lần này kéo theo một người khác, là Văn Du, mưu sĩ tâm phúc của La Chiếu, người toàn vết máu loang lổ.
Hắn ta không có được đãi ngộ tốt như La Chiếu, nhân viên thẩm vấn đã dùng hình với hắn ta.
Nghe được tiếng vang, La Chiếu chỉ nhìn qua hàng rào phòng giam. Ánh sáng trong nhà lao không tốt, cũng không thấy rõ là ai, chỉ ước chừng người đó bị nhốt cách mình mấy gian.
Tiếng bước chân rời đi, lại có tiếng bước chân đến, có người đứng bên ngoài phòng giam, một gương mặt quen thuộc đang mỉm cười: “Đại đô đốc chịu khổ rồi.”
“Đại tổng quản?” La Chiếu kinh ngạc. Người đến chính là Tổng quản đại nội Mạc Cao.
Mạc Cao bảo cai ngục mở cửa, lấy hộp cơm từ tay thái giám bên cạnh bước vào, để hộp cơm lên trên bàn, bày ra trước mặt: “Bệ hạ bảo lão nô mang chút rượu thịt đến cho Đại đô đốc.”
“Tạ bệ hạ.” Giọng nói La Chiếu trầm xuống.
Bày thức ăn xong, Mạc Cao xoay người nói: “Sự việc đến nước này rồi, áp lực của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565544/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.