Trên thực tế khi công thành chiếm đất, hắn hoàn toàn không chút nương tay, tiến thoái có mức. Khi cần nhượng bộ, hắn có thể nhịn xuống. Khi cần ra tay, cảm thấy thế cục phải cần có phi cầm cỡ lớn để làm việc, đã không từ thủ đoạn mà đạt được mục đích của mình.
Mục đích đạt được, người bên ngoài, thậm chí là bên trong cũng không biết hắn đào đâu ra được đám phi cầm cỡ lớn này.
Ngưu Hữu Đạo sao có thể tùy tiện đưa ra quyết định trọng đại chứ? Một khi Tử Kim động để sói đội lốt cừu qua cửa, Quản Phương Nghi thật sự lo lắng cho Tử Kim động, không biết trong tương lai Cung Lâm Sách có hối hận hay không?
Một khí đồ bị Thương Triều Tông vứt bỏ, gần như dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, từ trong bóng tối tạo ra được một thế lực đủ để khống chế cả một nước. Hắn còn trẻ như vậy, bà ta lăn lộn theo hắn, tận mắt nhìn thấy chuyện nhiều không kể xiết, thử hỏi sao bà ta có thể không cảm khái chứ?
Nghìn quân dễ được một tướng khó cầu. Một người có tác dụng cực lớn đối với Thượng Thanh Tông như vậy, Thượng Thanh Tông lại từ bỏ, đến mức trở thành một môn phái nghèo túng, phải ăn nhờ ở đậu. Mỗi lần Quản Phương Nghi nghe được tin tức có liên quan đến Thượng Thanh Tông, thật không biết nên đánh giá Thượng Thanh Tông như thế nào.
Viên Cương hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo nhất thì không có cảm xúc gì, thậm chí cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565545/chuong-1113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.