Nói đến đám người Phù Vân tông, Quản Phương Nghi hoài nghi hỏi: “Ý của ngài là, đến lúc đó ta không cần phải để ý đến bọn họ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Cô có muốn quản cũng quản không được. Ta không có ở đây, cô không áp chế nổi bọn họ đâu. Bọn họ sẽ không nghe theo lời của cô. Nói có lẽ khó nghe một chút, nhưng hiện thực chính là như vậy. Cô không cần quan tâm đến bọn họ. Cô chỉ cần đem huynh đệ của mình đi, bởi vì có mang theo nhiều người cũng không thích hợp. Cô mang theo huynh đệ của Phù Phương viên đến Yêu Ma Lĩnh là được, người khác không cần cô lo. Sau đó, cô chỉ cần quan tâm những người cần quan tâm là ổn.”
Sau đó? Quản Phương Nghi cắn răng, hỏi: “Thế đám lão hòa thượng lão Hùng thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Một đám hòa thượng chẳng nguy hại, không ai làm khó bọn họ đâu. Hơn nữa, trong tay bọn họ nắm giữ biện pháp chưng cất rượu, ai cũng dùng được. Cô yên tâm đi, bọn họ sẽ sống tốt. Lão Hùng thức thời lắm.”
Quản Phương Nghi hỏi: “Hầu tử thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Hắn ta đồng ý đi theo cô, cô có thể mang theo hắn ta. Nhưng ta đoán chừng hắn không đi với cô đâu. Hầu tử có suy nghĩ của mình, người toàn cơ bắp. Cô có miễn cưỡng cũng không được, mà cũng không cần miễn cưỡng. Ta đoán chừng hắn ta sẽ ở lại bên cạnh Thương Triều Tông. Cho nên, cô cũng không cần quan tâm hắn ta. Ta không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565543/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.