Sự việc khác, mặt mũi của Ngọc Thương có lẽ còn có tác dụng, nhưng liên quan đến lợi ích chi tranh, ngay cả đồng môn cũng hạ độc thủ không nương tay, chút mặt mũi này của Ngọc Thương sợ là sẽ chẳng được gì.
Nhưng Ngọc Thương đã muốn hết sức thử một lần, hắn cũng không ngăn cản. Thử một chút cũng không sao. Dù sao hắn cũng không tổn thất gì.
“Đạo gia.” Viên Cương từ Ngũ Lương Sơn trở về tiến lên chào một tiếng. Hắn ta nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi: “Có cần làm chút gì đó với Công Tôn Bố hay không, cố gắng để Phiêu Miểu các loại bỏ tên của ngài ra khỏi danh sách.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức cảnh cáo: “Đừng làm loạn. Còn chưa nắm chắc thì đừng đụng vào tổ ong vò vẽ. Nếu không, sẽ không cách nào kết thúc. Bên đó còn nguy hiểm hơn bí cảnh Thiên Đô nhiều lắm. Nếu muốn giết chết chúng ta, chỗ để chúng ta thoát cũng không có.”
Viên Cương khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu Triệu Hùng Ca có gửi tin trả lời, lập tức nói cho ta biết.”
Đối với việc của Vu Chiếu Hành, hắn cũng chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cứ, nhưng hắn vẫn muốn cắn lên đầu Ma giáo một cái, muốn nhìn xem phản ứng của Ma giáo.
Trở lại sơn trang, thấy “Tô Chiếu” đang ưu sầu đứng trên lầu các nhìn về phía xa, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn Viên Cương, khiến cho Viên Cương cảm thấy rất áp lực.
Gặp Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565541/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.