Y nói như vậy cũng không sai. Thượng Thanh Tông vốn đang thế yếu, nhân thủ xác thực không nên bị hao tổn. Y thân là Đại đệ tử Chưởng môn tiền nhiệm, thân phận địa vị đều phù hợp với tiêu chuẩn ba Đại Phái đưa ra.
Nhưng Đường Nghi không tin lý do này. Nàng nhìn y chằm chằm, hỏi: “Có phải bởi vì Ngưu Hữu Đạo nằm trong danh sách tán tu tiến vào bên trong bí cảnh Thiên Đô hay không?”
Một câu chỉ rõ tâm tư, Ngụy Đa hơi cúi thấp đầu.
La Nguyên Công và Tô Phá bên cạnh không biết nói gì cho phải, cũng không biết có nên nói y ngu hay không.
Đã đến nước này rồi, y vẫn chỉ nhận Ngưu Hữu Đạo là Chưởng môn Thượng Thanh Tông. Nếu trong tình huống bình thường, Đường Tố Tố khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.
Nhưng lần này, người ta không tiếc tính mạng cũng gánh lấy nguy hiểm cho những người khác ở Thượng Thanh Tông, bà ta cái gì cũng không nói nên lời.
Đường Nghi nói: “Sư huynh, huynh có biết bây giờ Ngưu Hữu Đạo liên lụy đến bao nhiêu phân tranh hay không? Cao thủ muốn đối phó hắn nhiều như mây, huynh có đi cũng vô dụng thôi, không thể giúp hắn được.”
Ngụy Đa ngẩng đầu: “Nhưng ít ra cũng có thêm một người để cản... cản...”
Đường Nghi không biết nên nói cái gì cho phải: “Huynh thật sự không đi không được sao?”
Ngụy Đa gật đầu: “Đúng... xin Chưởng môn thành... thành toàn!”
Đường Nghi do dự một chút rồi nói: “Được!”
Tô Phá đột nhiên lên tiếng: “Chưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565540/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.