Đánh thắng một trận cũng chỉ làm nước Yến chết chậm hơn chút mà thôi.
Cho nên mới nói, thật sự đánh thắng sao? Quân Tống chưa công phá Yến Kinh, Yến Kinh đã thua, hơn nữa còn thua rất thảm!
Trước đó, Thương Triều Tông hết lần này tới lần khác dẫn đầu đội quân Nam Châu công kích quân Tống khởi binh. Khi tin tức một trăm ngàn đội quân tinh nhuệ khích cho quân Tống công thành được chuyển đến, trong lòng Mông soái giày vò đến mức người ngoài không thể tưởng tượng được.
Bây giờ quân Tống dễ dàng rút lui như thế, cảm giác không nhìn thấy hy vọng, nỗi tuyệt vọng tràn ngập thể xác tinh thần ông, trong lòng ông bi thương đến độ không có cách nào thổ lộ hết với bất cứ ai.
Ông có ý đồ mượn trận chiến này để đạt được mục tiêu chiến lược ẩn giấu là phải thất bại, do đó ông đã bại rồi! (vì thắng =)))
Nhưng ông phải làm sao đây? Ông còn phải dẫn đầu nhân mã liều mạng đánh tiếp, bởi vì hy vọng mịt mờ kia mà đánh tiếp. Nếu không tiếp tục đánh, chỉ e nước Yến không thể kiên trì kéo dài hơi tàn được nữa!
Cung Lâm Sách cảm nhận được trên người ông toát ra vẻ khó nói nên lời, ông ta nghi ngờ: "Mông soái, thế nào ạ?"
Mông Sơn Minh khẽ thở dài: "La Chiếu phản ứng rất nhanh, còn chưa tiêu hao đến lực lượng của hắn, hắn đã rút lui. Chúng ta coi thường hắn rồi."
Thì ra là thế! Cung Lâm Sách cũng buông tiếng thở dài, "Còn trẻ như vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565471/chuong-1039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.