“Bệ hạ, quân Tống lui rồi, thật sự lui rồi.”
Ngự thư phòng, Điền Vũ nhanh chân bước vào, vui sướng báo tin.
“Thật sự lui rồi sao?” Thương Kiến Hùng ngồi phía sau án vẫn có vẻ mặt nghi ngờ, hai mắt ông ta đã đỏ lên rồi, quanh mắt thành màu đen, tiều tụy không chịu được.
Trải qua mấy ngày này gọi là qua một ngày dài như một năm.
Đồng Mạch, Thương Vĩnh Trung và Cao Kiến Thành cũng không khá hơn là mấy, cũng là dáng vẻ tiều tụy không thể chịu nổi. Trong ngự thư phòng có đặc biệt chuẩn bị ghế cho ba người ngồi, lúc này ba người đã ngồi trong ngự thư phòng “nói chuyện phiếm” với Thương Kiến Hùng, lúc trước loại đãi ngộ có thể ngồi nói chuyện phiếm với hoàng thượng bất cứ lúc nào như thế này đúng là không có.
Trong cung còn chuẩn bị cả phòng ngủ bên cạnh ngự thư phòng cho ba vị, có thái giám trong cung hầu hạ.
Điền Vũ hưng phấn gật đầu nói: “Đã xác nhận rồi, xác nhận nhiều lần rồi, binh mã quân Tống đã cách xa tám trăm dặm ngoài kinh thành rồi, hẳn là sẽ không lừa đảo đâu, chắc sẽ không dễ dàng vòng lại lần nữa, hẳn là đã rút quân rồi!”
“Phù!” Thương Kiến Hùng chầm chậm đứng lên, thở ra một hơi rất dài, lại giống như trút được gánh nặng ngồi xuống, kích động không thôi nói: “Thật sự lui rồi, toàn bộ tướng sĩ Yến Kinh chúng ta dùng tính mạng cuối cùng cũng bảo vệ được cơ nghiệp của tổ tông rồi, bằng không quả nhân còn có mặt mũi nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565470/chuong-1038.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.