Chương trước
Chương sau
Vốn ba người ra để nghênh đón Tư Đồ Diệu, ai ngờ nhân vật lớn của ba phái lớn ở Hàn và Tống lại xuất hiện, nhất thời bọn họ có hơi lo lắng, cảm giác chưởng môn của môn phái nhỏ như mình thật không có hơi không dám bước lên, nếu như làm không tốt thì sẽ rất xấu hổ.

Quản Phương Nghi lắc lư vòng eo, phe phẩy chiếc quạt tròn bước ra từ trong sơn trang, bà ta nén giận nói: “Có phải không quen Tư Đồ Diệu đâu mà, ngươi đã tự mình ra đón rồi, có đến mức phải long trọng thế không?”

Bà ta vừa mới được Ngưu Hữu Đạo phái người đến gọi ra đây.

Ngữu Hữu Đạo: “Huệ Thanh Bình của Thiên Nữ giáo và Toàn Thái Phong của Lăng Tiêu các đến đấy, ngươi có quen hai người này không?”

Quảng Phương Nghi sửng sốt, có hơi ngạc nhiên: “Ta từng nghe nói về Huệ Thanh Bình, nhưng không quen biết.”

Bà ta hoàn toàn không nói đến Toàn Thái Phong, Ngữu Hữu Đạo hiểu được ý của bà ta, hắn quét mắt nhìn chưởng môn ba phái đang co quắp, từ từ nói: “Lát nữa đối mặt với người của hai phái lớn kia, các ngươi đều mạnh mẽ lên cho ta, đừng làm khí thế của Mao Lư sơn trang của ta yếu đí!”

Ba vị chưởng môn nhìn nhau, Hạ Hoa thử lên tiếng hỏi: “Mạnh mẽ? Bày tỏ khí thế với bọn họ có hợp không?” Trong lòng thầm nói, chúng ta chọc nổi bọn họ không?

Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Môn phái lớn thì có sao? Chúng ta không phải do bọn họ quản lí! Mấy người này ở trên cao quen rồi, ngươi khúm núm bọn họ cũng sẽ nghĩ là điều hiển nhiên, quỳ xuống cũng không đổi được gì hay ho, ngược lại còn khiến người ta khinh thường ngươi. Cục diện trước mắt, người đến không phải người tốt, để người ta thấy ngươi dễ bắt nạt thì sẽ không khách sáo, tiện đà áp sát từng chút một, không chừng còn ép chúng ta vào thế khó. Đừng làm hỏng chuyện của ta, đứng thẳng lưng nói chuyện cho ta, giữ vững đạo đãi khách cơ bản thì sẽ không đắc tội bọn họ đâu!”

Nghe hắn nói như vậy, ba vị chưởng môn liền hiểu ra, mặc dù vẫn thấy hơi căng thẳng nhưng đều đã tính toán sẵn, dù sao cũng không phải trẻ con ba tuổi, đều biết mình phải làm gì, thần thái bề ngoài đều đứng rất thẳng lưng, dường như họ đều đã có sức mạnh.

Quản Phương Nghi liếc mắt nhìn Ngữu Hữu Đạo, trong mắt bà ta lóe lên vẻ tán thưởng, đến lúc này bà ta mới cảm nhận được rõ ràng, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông và Linh Tú sơn đã hoàn toàn thần phục dưới chân của người này!

Bà ta cũng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tướng thế nào thì binh thế ấy, một con sư tử không thể dẫn dắt một đám gấu được.

Tất nhiên, bà ta cũng thừa nhận tên gấu tinh Viên Phương kia là một ngoại lệ.

Tóm lại, bà ta cảm nhận được rõ ràng, Mao Lư sơn trang có thể đi đến ngày hôm nay đã hoàn toàn không thể thiếu vị này rồi.

Khi đang nói chuyện, có ba bóng đen xuất hiện ở phía trước, khác đã đến rồi.

Trong chốc lát, Xích Liệp Điêu đáp xuống đất, hai con Hắc Ngọc Điêu cũng đáp xuống sau đó, Ngưu Hữu Đạo đang chống kiếm đứng nở nụ cười, niềm nở đón khách.

Tư Đồ Diệu bước lên chào hỏi trước: “Ngưu lão đệ.”

“Tư Đồ chưởng môn đường xá xa xôi đến đây, không thể tiếp đón từ xa, mong huynh bỏ qua.” Ngữu Hữu Đạo cười, chào hỏi lại.

“Khách sáo rồi.” Tư Đồ Diệu vỗ vỗ cánh tay hắn rồi nghiêng đầu tỏ ý, ý bảo không cần quan tâm đ ến ta, ngươi tiếp đón khách quý của người trước đi, ta không sao hết.”

Nhìn một loạt hành động giữa hai người, lại thêm vị trí đứng chính giữa của Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt của Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong đã tập trung dò xét Ngữu Hữu Đạo, họ đều nhìn ra vị này chính là chủ nhân của Mao Lư sơn trang.

“Ồ, vị này nhìn quen quá, là Toàn trưởng lão của Lăng Tiêu các đây sao?” Quản Phượng Nghi đột nhiên cười thành tiếng.

Có người quen, gặp nhau cũng không cần quá gượng gạo, Toàn Thái Phong cũng cười: “Hồng Nương, nhiều năm rồi không gặp, vẫn phong nhã chả khác gì năm xưa.”

Quản Phương Nghi đi qua: “Cảm ơn lời hay ý tốt của ngài.”

Nghe nói vị này là Hồng Nương ở Tề Kinh, Huệ Thanh Bình cũng không cầm lòng được mà nhìn thêm một hai lần, trong lòng âm thầm nói xấu, tiện nhân, tao hóa…

Quản Phương Nghi cũng nhìn ra được sự khinh thường trong mắt người ta dành cho mình, cho dù có vậy bà ta vẫn cứ tươi cười, bà ta đã quen với thái độ nữ nhân dành cho mình từ lâu rồi, mượn tài đối đáp mà chủ động giúp hai người và Ngưu Hữu Đạo giới thiệu với nhau.

Bà ta đi theo Ngưu Hữu Đạo, Ngữu Hữu Đạo cũng hay để bà ta phát huy tác dụng này, đây cũng là việc sở trường của bà ta.

“Ngưu Hữu Đạo, được nghe danh đã lâu, ha ha, tuổi trẻ rất có tương lai, tướng mạo đàng hoàng, Hồng Ngươi, ngươi không theo nhầm người đâu.” Có người quen, Toàn Thái Phong cũng thoải mái nói chuyện.

Có Hồng Nương ở đây, ông ta cũng không thể ra vẻ gì được, không phải là vì Hồng Nương có thân phận địa vị gì đó, mà là năm xưa bản thân ông ta như thế nào không phải người ta chưa được thấy, có phần không tỏ vẻ được.

Nhìn chung Huệ Thanh Bình lại khách sáo hơn, Ngưu Hữu Đạo cũng ung dung nói chuyện.

Ba người Phí, Hạ, Trịnh cũng chủ động tiến lên chào hỏi, mặc dù trong lòng vẫn lo lắng nhưng thái độ lại đều rất đúng mực.

Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong cảm thấy nơi đây không giống với các địa phương nhỏ khác, bọn họ là người có sức mạnh.

Tư Đồ Diệu đứng một bên xem đến mức có hơi buồn bực, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn công lại cũng không có thực lực bằng Vạn Động Thiên phủ của mình mà, nhìn người ta, lại nhìn lại bản thân mình, hắn ta cảm thấy có phải trước đây mình hơi thấp kém hay không?

“Khách quý đường xá xa xôi đến đây, sao có thể đứng ngoài cửa nói chuyện được, mời vào trong!” Ngữu Hữu Đạo dẫn khách đi vào.

Vài người đi đằng trước chuyện trò vui vẻ, mặc dù Tư Đồ Diệu ở đằng trước đi cạnh Ngưu Hữu Đạo, nhưng lại giống như vật làm nền, không lên tiếng, biết tin đây là lần đầu Ngưu Hữu Đạo gặp mặt hai người nay, trong lòng hắn bta bắt đầu suy nghĩ đến ý đồ của hai phái lớn.

Chưởng môn ba phái tiếp đón bốn đệ tử của hai phái lớn, thái độ vẫn luôn đúng mực.

“Nam Sơn tự?” Toàn Thái Phong bước đến cạnh cửa ra vào của một sân viện, ánh mắt đặt lên phía trên mép cửa viện, ngây người đứng lại, dáng vẻ khó hiểu.

Huệ Thanh Bình cũng thấy kì lạ, nhìn chằm chằm vào đó mà suy nghĩ. Sao lại dùng loại tên như thế này để đặt cho viện, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy giống như bảng tên của chùa miếu.

Sau khi vào sơn trang, Toàn Thái Phong đã đưa ra đề nghị có thể tham quan một vòng hay không, Ngưu Hữu Đạo không biết ông ta muốn xem cái gì, yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, trông thấy Huệ Thanh Bình cũng không phản đối, hắn chỉ đành tự mình dẫn bọn họ đi lòng vòng tham quan. Đi một lượt đến cửa viện Nam Sơn tự, nơi một đám hòa thượng đang ở.

"Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh.*" Ánh mắt của Toàn Thái Phong chú ý lên câu đối ở hai bên trái phái cánh cửa, đọc lên một lần, hơi hơi vuốt cằm: “Ngưu lão đệ, câu đối này rất có ý cảnh, rất có ngụ ý!”

Núi không nhất định phải ở nơi cao, chỉ cần có tiên ở ắt sẽ nổi tiếng, nước không nhất định phải quá sâu, chỉ cần có rồng ở ắt sẽ thiêng liêng.Có ý cảnh cái rắm ý! Trong lòng Ngưu Hữu Đạo âm thầm mắng một câu, hắn biết rất rõ ràng vì sao Viên Phương lại treo cái này ở cạnh cửa. Hiện nay không thấy bóng dáng Nam Sơn tự đâu, hiện giờ cũng không phải là không có tiền tài để xây dựng chùa miếu, chỉ là thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ đành trốn ở trong này treo câu đối kia lên, đơn giản là vì Viên Phương dùng chúng để an ủi chính mình và đám hòa thượng kia.

Khó có thể giải thích rõ chân tướng, cười cười trả lời một câu: “Chỗ này của ta đang thu nhận một đám hòa thượng không có nhà để về, Nam Sơn tự là tên gốc của ngôi chùa này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.