Nếu để Viên Phương nghe thấy những lời này đoán chừng sẽ nóng nảy mất. Cái gì gọi là không có nhà để về, rõ ràng là ngài bắt chúng ta ra khỏi chùa mà.
Đương nhiên, bây giờ có bảo bọn họ trở về bọn họ cũng không trở về đâu.
Toàn Thái Phong đã nhìn thấy hòa thượng đi lại trong viện rồi, ậm ừ một tiếng, hóa ra là câu đối do một đám hòa thượng treo lên,ban đầu ông ta còn tưởng rằng đây là câu đối do Ngưu Hữu Đạo tự treo lên, cười nói: “Nghe nói thời đại trước kia tu sĩ còn rất ít, Phật giáo đã từng rất hưng thịnh, hiện nay lại rất hiếm khi gặp được hòa thượng, ngươi có thể nhặt được một đám hòa thượng, có thể thấy lão đệ đây có duyên với Phật. Có phước được nhà Phật xem trọng, nói không chừng lão đệ sẽ có phước lành trời ban đấy.”
“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo cười cho qua chuyện, mấy lời êm tai chỉ nghe là được, sao có thể xem là thật.
Huệ Thanh Bình không nói gì, cảm giác thật sự là bảng tên của chùa miếu.
Đoàn người đi dạo tùy ý đi dạo lòng vòng trong sơn trang, vốn Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình định đến xem xem Mao Lư sơn trang nổi tiếng rầm rộ này có gì đặc biệt. Sau khi đi dạo một vòng lại phát hiện cũng chỉ có vậy thôi, là một sơn trang bình thường, diện tích mặt đất cũng không quá lớn, lại càng không nói đến độ xa hoa, thật sự là không có gì để mà xem.
Cuối cùng bọn họ ngồi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565320/chuong-888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.