Chương trước
Chương sau
Có một số việc đưa tin bằng Kim Sí chỉ sợ cũng không thể nói rõ ra được, Tư Đồ Diệu lập tức dẫn người, cưỡi ngựa không ngừng nghỉ mà đến đây, chỉ vì muốn tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Không nóng nảy cũng không được, tình hình trước mắt, một khi Nam châu bị ngăn chặn lại, chỉ sợ là hoàng đế nước Triệu - Hải Vô Cực sẽ lập tức báo thù rửa hận với Kim châu!

"Đi!" Tư Đồ Diệu phất tay hô một tiếng, một nhóm vừa dừng lại một chút lại lập tức chạy đến Mao Lư sơn trang.

Lúc đoàn người đến Mao Lư sơn trang, một con con hắc ngọc diêu từ trên trời hạ xuống, từ trên đó có ba người nhảy ra, cũng nhờ người canh giữ trước cửa vào bẩm báo một tiếng.

Ba người này tự xưng gia môn là Lăng Tiêu các của nước Tống!

Nhóm người Tư Đồ Diệu ngạc nhiên và nghi ngờ, ba đại phái của nước Tống phát người tới đây gặp Ngưu Hữu Đạo làm gì?

Có một điểm rất rõ ràng, người ta rất tôn kính đối với Mao Lư sơn trang, theo quy tắc mà nói, nếu thân phận và địa vị không bằng người ta, đại khái họ có thể điều khiển phi cầm xông thẳng vào Mao Lư sơn trang, không cần phải hạ mình đứng chờ người vào bẩm báo cả.

Người đến là trưởng lão Toàn Thái Phong của Lăng Tiêu các, theo sau ông ta là hai tên đệ tử.

Tất nhiên đám Tư Đồ Diệu từng được nghe về người này, nhưng lại đều là lần đầu nhìn thấy người thật.

Một lát sau hai tên đồ đệ tiến đến, người giữ cửa yêu cầu đợi, sau đó nhanh chóng đi thông báo.

Sau một hồi do dự, Tư Đồ Diệu vẫn đi lên cung kính chào hỏi: “Đã nghe danh Toàn trưởng lão của Lăng Tiêu các từ lâu, tại hạ là chưởng môn của Vạn Động Thiên phủ, Tư Đồ Diệu.”

Vừa rồi Toàn Thái Phong cũng chú ý đến đám người này, ông ta nhìn ra được họ là người của một môn phái nào đó, có điều nhìn qua trang phục thì không biết là người ở đâu, nếu như là người của môn phái lớn nào đó, hẳn ông ta đều có qua lại, không thể không biết trang phục của môn phái đó, vì thế nên ông ta cũng không để tâm.

Nghe bọn họ giới thiệu, Toàn Thái Phong thoáng suy nghĩ một lát, hỏi: “Chính là Vạn Động Thiên phủ ở vùng Kim Châu bên nước Triệu đó sao?”

May mà người ta còn biết đến Vạn Động Thiên phủ, nếu không thì rất xấu hổ. Tư Đồ Diệu mỉm cười, hắn ta khách sáo nói: “Đúng vậy, không ngờ rằng lại có thể gặp được Toàn trưởng lão ở đây.”

Vẻ mặt của Toàn Thái Phong trở nên lạnh nhạt, ông ta lạnh lùng liếc xéo một cái, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó không nhìn hắn ta nữa, dường như hứng thú nói chuyện đã biến mất trong chốc lát, mang đến cho người khác cảm giác nói trở mặt liền trở mặt.

Hai tên đệ tử phía sau như đang suy nghĩ gì đó nhìn nhau một cái, thỉnh thoảng lại quan sát đám người của Vạn Động Thiên phủ.

Còn không khách sáo bằng với tên gác cổng hồi nãy nữa, Tư Đồ Diệu không ngờ lại xảy ra một màn lúng túng trước mặt mọi người, nếu như người ta đã có thái độ thế này, hắn ta cũng sẽ không nói gì.

Cực kỳ vô lễ! Một đám đệ tử Vạn Động Thiên phủ tức tối, tức giận cũng không dám nói gì, mình không bằng người ta, không thể chọc vào bọn chúng, làm gì được chứ?

Ngay lúc này, một con Hắc Ngọc Điêu giáng xuống từ trên không trung, đồng thời có ba người nhảy xuống, đó là ba cô gái mặc đồ trắng.

Người đến là người của Thiên Nữ giáo của nước Hàn, đám Tư Đồ Diệu có thể nhận ra được.

Người giữ cửa lập tức chạy tới thông báo.

“Huệ trưởng bão, ngọn gió nào mang ngươi đến đây thế?” Toàn Thái Phong vừa thấy người liền nói rồi cười lớn.

Người đàn bà đứng cầm chính là trưởng lão Huệ Thanh Bình của Thiên Nữ giáo, đằng sau cũng có hai tên đệ tử đi theo hầu hạ, bà ta cười nói: “Ngọn gió nào thổi Toàn trưởng lão đến đây thì cũng là ngọn gió đó thổi ta đến đây.”

Hai người cùng có ý xấu nhìn nhau cười.

Tư Đồ Diệu đang âm thầm cau mày, Huệ Thanh Bình đã chú ý đến bọn họ, nhìn thấy một đám người cùng đứng bên ngoài cửa, bà ta còn tưởng họ đều là người Toàn Thái Phong mang đến, bà ta lên tiếng hỏi: “… Ta thấy những vị này rất lạ mặt, đều là bạn của Toàn trưởng lão sao?”

Toàn Thái Phong cười nhạo: “Không dám trèo cao, ta vừa mới gặp thôi, họ là Vạn Động Thiên phủ ở Kim Châu, nước Triệu.”

Dường như Huệ Thanh Bình đã hiểu được thâm ý trong lời nói của ông ta, bà ta à một tiếng rồi lập tức không nhìn bọn họ nữa.

Bị coi thường ngay trước mặt một đám đệ tử, thật sự Tư Đồ Diệu rất xấu hổ, nhưng hắn ta chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh khoanh tay, âm thầm cầu nguyện cho Vạn Động Thiên phủ sẽ có một ngày được ở trên cao.

Bị chuyện này kích động, tấm lòng giữ vững cơ nghiệp của một đám đệ tử Vạn Động Thiên phủ đều lơi lỏng ít nhiều.

Có điều bên phía Ngưu Hữu Đạo đang âm thầm kinh ngạc, có thể khiến cho người của ba môn phái lớn của nước Hàn và ba môn phái lớn của nước Tống đứng chờ trước cổng, quy tắc của nơi này thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, mà vừa thấy liền giật mình, phát hiện năng lượng của Ngưu Viễn Đạo vượt xa tưởng tượng của mình, bọn họ đều thấy hối hận, không biết có phải trước đây mình hơi tự cao trước mặt Ngưu Hữu Đạo không?

Đợi chưa bao lâu, một con Xích Liệp Điêu vọt ra từ trong Mao Lư sơn trang.

Đây là do Ngưu Hữu Đạo cố tình sắp xếp, nghe nói có hai môn phái lớn cưỡi Hắc Ngọc Điêu đến đây, hắn lập tức sắp xếp cho một con Xích Liệp Điêu qua.

Người ra tiếp đón khách là Viên Cương và Đoạn Hổ, bởi vì Ngưu Hữu Đạo biết rõ tính cách Viên Cương, hắn ta thà chết cũng không chịu cúi đầu.

Hai người nhảy xuống khỏi vật cưỡi, ánh mắt của Viên Cương nhìn lướt qua mọi người, cho dù hắn ta biết người đến là khách quý cũng vẫn cứng rắn đứng ở đó, ánh mắt lạnh lẽo quan sát mọi người, ánh mắt hắn ta mang theo ý muốn kiểm tra kĩ càng.

Một con Xích Liệp Điêu xuất hiện, dường như cấp bậc của nó hoàn toàn chèn ép vật cưỡi của hai môn phái lớn, làm ra một màn không nể mặt người khác như vậy, Toàn Thái Phong và Huệ Thanh Bình đưa mắt nhìn nhau theo bản năng, hai người đều mơ hồ cảm nhận được sức mạnh của Mao Lư sơn trang!

Tư Đồ Diệu thầm nói, Ngưu Hữu Đạo ra vẻ ta đây như vậy, chuyện gì thế này?

Ngưu Hữu Đạo mà hắn ta từng tiếp xúc rất khách sáo hiền lành, hắn ta cảm thấy đây không phải cách làm của Ngưu Hữu Đạo mà hắn ta biết.

Có điều sau khi nhìn thấy con Xích Liệp Điêu kia, hắn ta vẫn không thể kìm lòng quay lại nhìn đám ngựa mọi người đang cưỡi, bỗng nhiên cảm thấy rất bủn xỉn.

Huệ Thanh Bình nhìn Viên Cương, bà ý cười hỏi: “Ngươi là người của Mao Lư sơn trang?”

“Viên Cương!” Viên Cương trả lời lại, hắn ta không hề có ý định dong dài khách sáo với bà ta, sau đó hắn ta vươn tay mời: “Mời quý khách vào trong, Đạo gia có lời mời, các vị hãy đi theo ta. Tư Đồ chưởng môn!” Hắn ta đặc biệt mời Tư Đồ Diệu cùng cưỡi Xích Liệp Điêu với hắn ta, cũng không thể bỏ mặc vị này đi bộ được.

Đến địa bàn của Ngưu Hữu Đạo rồi, lại thêm tình hình lúc này, Tư Đồ Diệu cũng chỉ có thể khách nghe theo chủ, hắn ta nhảy lên Xích Liệp Điêu cùng Viên Cương.

Đám Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong cũng đều nhảy lên vật cưỡi rồi bay đi, còn đám người còn lại của Vạn Động Thiên phủ được Đoạn Hổ cười dẫn vào trong.

Trước cửa lớn của Mao Lư sơn trang, Ngưu Hữu Đạo tự mình ra cửa đứng đón khách, chưởng môn của ba phái như Lưu Tiên tông đều ở đó.

Ba người Phí, Hạ, Trịnh đều vì nghe nói chưởng môn Tư Đồ Diệu của Vạn Động Thiên phủ sắp đến đây nên mới cố ý đến gặp mặt làm quen, họ muốn nhân cơ hội này để kết bạn với hắn ta.

Sở dĩ bọn họ biết Tư Đồ Diệu sắp đến hoàn toàn không phải do Tư Đồ Diệu thông báo cho, mà là ở trên vùng Nam Châu, căn bản không có ai đi trên đường lớn qua các trạm dịch để đổi ngựa mà qua mắt được Mao Lư sơn trang, nhất là khi cả đám người Tư Đồ Diệu lại không hề che giấu thân phận, nhìn chung bọn họ lúc nào đi đến đâu Mao Lư sơn trang đều biết rất rõ ràng, đây là chỗ hay của việc nắm giữ quyền lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.