Ba vị Chưởng môn nghe xong liền gật đầu, nếu để bọn chúng chết như vầy thì quá tiện cho bọn chúng rồi.
Kim Vô Quang đang thoi thóp liền kích động, hô hấp gấp rút.
Tào Ngọc Nhi bị nắm chặt tóc giãy dụa gào thét: “Ngưu Hữu Đạo, cẩu tặc, ta làm quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”
“Mang đi!” Trịnh Cửu Tiêu phất tay, quát to một tiếng.
“Ô ô....” Kim Vô Quang rên lên, miệng mũi toàn máu đen, kích động vô cùng.
“Cẩu tặc! Cẩu tặc! Ngưu Hữu Đạo, ngươi sẽ chết không yên lành.” Tào Ngọc Nhi bị kéo đi điên cuồng gào lên, tiếng kêu tràn ngập sự tuyệt vọng.
Hai người không nghĩ đến Ngưu Hữu Đạo ra tay lại độc ác như vậy. Hắn muốn hủy diệt Chân Linh viện và Phi Hoa các một cách triệt để.
Đường đường là Chưởng môn lại bị treo ngoài tường thành, còn có Trưởng lão, sư huynh, đệ tử Chân Linh viện và Phi Hoa các sẽ đến cứu sao?
Cứu? Lấy cái gì mà cứu? Cao thủ trong môn tổn thất hầu như không còn. Chỉ bằng đám tiểu đệ tử tu vi không ra hồn, còn có thể đi cứu người sao? Tính mạng của Chưởng môn, Trưởng lão, sư huynh nằm trong tay người khác, ném chuột sợ vỡ bình, còn có thể đến cứu à? Chẳng lẽ chạy đến để chịu chết?
Tìm cao thủ khác đến cứu? Ngưu Hữu Đạo không phải tu sĩ bình thường, lại có thể chi phối tu sĩ có đại quyền nhất định ở thế tục, liên quan không nhỏ. Người không có bối cảnh tương đương sẽ không dễ tham gia vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565299/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.