Cô gái dừng bước, quay lại nói: “Ngại quá, Luyện Khí kỳ.”
Vô Tâm hỏi tiếp: “Bọn họ còn đang tìm ngươi ở trong núi, ngươi không sợ lọt vào tay bọn họ sao?”
“Công tử yên tâm đi, tránh được thì tốt, tránh không được thì cùng lắm chết thôi, tuyệt đối không để cho mình rơi vào tay bọn họ. Chết cũng không chịu nhục. Đại ân của công tử, hữu duyên sẽ báo đáp!” Cô gái chắp tay, một lần nữa cáo từ.
Vô Tâm nói: “Ngươi đi theo ta đi.”
“Sao...” Cô gái quay người nhìn y, gương mặt cảnh giác.
Vô Tâm nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn, rời khỏi chỗ này, ngươi sẽ thoát thân.” Vừa nói, y vừa chỉ phi cầm của mình.
Một lát sau, phi cầm bay lên không, chở theo một nam một nữ.
Dưới mái hiên, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm mà đứng. Quản Phương Nghi từ gian phòng khác bước đến, đưa một tờ mật tín cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo tiếp nhận, xem qua một chút, nét mặt vẫn bình tĩnh, ngón tay xoay chuyển, tờ mật tín bị đốt, hóa thành tro tàn.
Quản Phương Nghi nhìn hắn chằm chằm, lắc đầu cười khổ.
Trong nháy mắt, tờ giấy đã được đốt trụi bay đi, hắn thổi thổi ngón tay, hỏi: “Tình huống Lưu Phương quán như thế nào rồi?”
Quản Phương Nghi nói: “Đã có động tĩnh, đang lần lượt cáo từ.”
Một đám khách quý của Lưu Phương quán không muốn cáo từ cũng khó. Tục ngữ có câu, không có lửa làm sao có khói, chuyện xảy ra tất có nhân có quả.
Đã nghe được phong thanh sắp bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565263/chuong-831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.