“Ngưu Hữu Đạo!” Triệu Thắng Hoài tức giận muốn đứng lên, nhưng không thể vận khí khơi thông kinh lạc, ngã ngồi ngay tại chỗ.
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ. Hắn bước ra cửa, đến đình viện bên ngoài, dặn dò Chu Lão Bát: “Thả gã đi!”
Chu Lão Bát kinh ngạc hỏi: “Cứ như vậy mà thả?”
“Yên tâm đi, trước khi trời tối gã sẽ trở lại. Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo nói xong, ra hiệu với Quản Phương Nghi, hai người rời khỏi chỗ này quay về phủ Thứ sử.
Phủ thành Kim Châu, lang thang trên con đường phồn hoa, Triệu Thắng Hoài không nghĩ đến gã lại bị trói đến chỗ này.
Quan trọng là bây giờ tình thế đang căng thẳng. Ngay cả người buôn bán nhỏ đầu đường cũng lặng lẽ bàn tán với nhau.
Chỉ cần nghe ngóng một chút, cũng không khó nhận ra Ngưu Hữu Đạo nói là thật hay giả, ví dụ như Hải Như Nguyệt bị hạ độc, nước Triệu muốn đánh Kim Châu, nước Yến muốn đánh Nam Châu.
Hóa ra tên khốn Ngưu Hữu Đạo không phải đang hù dọa gã. Hắn đang bị ép vào tuyệt cảnh, rất có khả năng sẽ kéo gã làm đệm lưng.
Tự dưng lại trêu vào kẻ mà thuyền của hắn có thể lật bất cứ lúc nào trong cơn sóng to gió lớn, Triệu Thắng Hoài hối hận đến phát điên.
Trước khi trời tối, từ chỗ nào ra thì trở về chỗ đó. Gã đứng trước cổng, gõ cửa.
Cửa mở, Chu Lão Bát mỉm cười mời gã vào trong. Ông ta vẫn luôn chờ ở đây.
Cửa đóng, Triệu Thắng Hoài cắn răng hỏi: “Muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565262/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.