Hai bên khách khí, Ngưu Hữu Đạo đến gần Phượng Nhược Nam, nàng cũng ra tiễn.
Ngưu Hữu Đạo cười trêu:
"Vương phi gánh vác trách nhiệm lớn truyền đời sau cho vương gia, vương phi quá gầy làm như bị vương gia ngược đãi vậy.”
Cả người Thương Triêu Tông bứt rứt.
Phượng Nhược Nam hơi cúi đầu nhẹ giọng nói:
“Đạo gia một đường đi khỏe.”
Ngưu Hữu Đạo quay sang khách sáo với Mông Sơn Minh, thấy La Đại An luôn cầm hai cây thương, hỏi:
“Đại An, ngươi đi đâu cũng luôn mang theo hai cây thương làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo quen La Đại An, năm xưa trốn trong sơn thôn nhỏ ẩn khuất đột phá Trúc Cơ kỳ là đã biết nhau.
La Đại An liếc một cái, gãi đầu ngại ngùng nói:
“Sư phụ bảo trong năm năm tay không được rời thương, phải làm đến cảnh giới dung hợp với thương dễ dàng điều khiển nó.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ ừ, bật cười hiểu ý.
Quản Phương Nghi đứng một bên bản năng nhìn bảo kiếm trong tay Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo vỗ vai La Đại An:
“Đại An, hãy nhớ chuyện của phụ thân ngươi không liên quan vương phi, ta có thể bảo đảm việc này. Phượng gia là Phượng gia, vương phi là vương phi, vương phi cũng là người bị hại, vương phi vĩnh viễn đứng bên vương gia. Là nam nhân thì không thể không phân thị phi, nếu không hiểu rõ được điều này thì nói gì đến tương lai. Đại An, nếu để ta biết ngươi bất kính với vương phi thì coi chừng ta xử ngươi, nghe rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565241/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.