Ngưu Hữu Đạo hơi cau mày nhìn ra ngoài:
”Quận chúa cũng đi? Quận Thanh Sơn không phồn hoa như châu phủ này, ta ở trong núi. Không phải ta đùn đẩy gì mà là trong núi khá nhàm chán với người trong thế tục, sợ quận chúa thấy cô đơn. Hơn nữa tuổi của quận chúa không nhỏ, có thể suy xét tìm người thích hợp, nếu ở trong núi ta sợ làm lỡ quận chúa.”
Mông Sơn Minh hỏi ngược lại:
“Gả cho ai?”
"... "
Ngưu Hữu Đạo không nói nên lời, gả cho ai đúng là cả một vấn đề.
Vấn đề không nằm ở chỗ Thương Thục Thanh xấu hay đẹp mà trông nàng rất đáng sợ, người bình thường không ai chịu cưới.
Đương nhiên bằng vào quyền thế địa vị hiện giờ của Thương gia không sợ Thương Thục Thanh không thể gả đi, nhưng Ngưu Hữu Đạo không thể xúi nàng gả cho người không bình thường hoặc mưu đồ giàu sang.
Bên ngoài có hàng đống nam nhân đói bụng, chỉ cần được ăn no thì họ sẵn sàng cưới heo mẹ chứ đừng nói là còn kèm theo vinh hoa phú quý. Nhưng người ta tốt xấu là quận chúa, thông minh, biết cầm kỳ thư họa, không thiếu ăn thiếu mặc, dựa vào tài trong bụng kêu nàng tùy tiện gả cho kẻ khố rách áo ôm thì không được. Hai bên tu dưỡng không ngang hàng, chênh lệch quá lớn thì sống với nhau là chịu tội. Cho người ta lấp đầy bụng cũng đừng hy vọng người ta thích tu dưỡng của ngươi, không chê nhan sắc của ngươi.
Mông Sơn Minh khẽ thở dài:
“Quận chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565240/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.